Edit: Như Ý
Beta: Gemini
————————
Sau khi Tống Kim Lân đi xa, vẻ mặt Chương Hoa bất đắc dĩ than thở, “Cảnh diễn hôm nay yêu cầu hai diễn viên quần chúng có thân thủ khá một chút, tôi đi tìm cho Tống đạo diễn mấy người, nhưng toàn bộ ông ấy đều không vừa ý, anh nói xem, diễn viên đóng vai quần chúng, phần lớn đều không chuyên nghiệp, coi như có chuyên nghiệp, cũng không có mấy người luyện võ, tôi biết tìm diễn viên quần chúng biết võ ở đâu cho ông ấy chứ…”
Diệp Oản Oản nghe vậy bật cười, quả đúng là phong cách của Tống Kim Lân, coi phim truyền hình thành điện ảnh, mỗi cảnh quay đều cố gắng như vậy.
“Ôi, Diệp tổng giám, không nói với anh nữa, tôi phải tiếp tục tìm người rồi! Nếu không hôm nay sợ là không cách nào quay được.”
“Được, anh đi đi!”
Địa điểm quay hôm nay là ở một nơi phụ cận cũ nát. Đến địa điểm quay phim, ekip đang dọn dẹp hiện trường, bất quá dường như xuất hiện một chút rắc rối.
Tiểu Trần ở trên cầu vượt đang cùng người nào đó tranh cãi. Sau khi Diệp Oản Oản thấy rõ mấy người kia là ai, nhất thời sững sốt… Lại là người quen? Ách… Tạm thời tính là người quen đi… Trên cầu vượt, một người đàn ông mặc đồ hoa sặc sỡ trang điểm thành phụ nữ giống như không xương nằm trên đất, bên cạnh để một cái băng-ca cứu thương, trên băng-ca cứu thương nằm một người, bên cạnh lập một tấm bảng: “ Phu quân mắc bệnh nan y, người hảo tâm xin cho ít tiền thuốc”.
Đối diện họ là người lừa bịp giả danh đạo sĩ ăn mặc rách rưới, cùng ăn mày không khác mấy.
“Xin lỗi, tôi là nhân viên của đoàn phim, lát nữa chúng tôi muốn quay ở dưới cầu, xung quanh không thể có người, làm phiền các người tạm thời tránh một chút!”
“Gần tới cuối tháng rồi, chúng tôi lại phải nộp tiền, thời gian chính là kim tiền, ~ ông xã, anh nói đúng không?”
Người trên băng-ca cứu thương đến động cũng không thèm nhúc nhích một cái, giống như có thể ngủ thẳng thiên hoang địa lão.*
*thời gian ngủ dài đăng đẳng
Hai người kia vừa nhìn đã nhận ra, một người rõ ràng đàn ông giả làm phụ nữ, một người rõ ràng đang giả bộ bệnh, như vậy còn trông cậy vào có thể xin được tiền? Chẳng lẽ cho rằng người khác đều là người mù hay sao?
Khóe miệng Tiểu Trần co quắp, chỉ nghĩ bọn họ muốn ăn vạ lừa tiền, không muốn cùng những người này dây dưa nhiều, vì vậy mở miệng nói: “Các người muốn bao nhiêu tiền mới chịu đi?”
Yêu Mị Nam nghe vậy, gương mặt chợt trở nên nghiêm túc: “Vị tiểu thư này, xin cô ăn nói tôn trọng một chút, chúng tôi chỉ nhận tiền khi lao động, không được sỉ nhục nhân cách của chúng tôi!”
Mặt Tiểu Trần xạm lại, “Các người có phải thật sự muốn làm loạn?”
“Không phải vậy, quân tử yêu tiền mới theo đường đó, cô gái này, không bằng tôi coi cho cô một quẻ?”
Yêu Mị Nam nhất thời bò dậy, nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi đạo sĩ kia mắng, “Hứ! Đạo sĩ thúi, ông muốn xem bói sao không đi chỗ khác, nhất định phải cùng bà đây đoạt mối làm ăn này sao!”
“Tử nhân yêu, chỗ này là nhà của anh à?”
“Hai người đừng ồn ào nữa, rốt cuộc có đi hay không?”
“Tiểu Trần…” Tiểu Trần đang không thể nói chuyện với họ được nữa, thật sự đã nổi giận, vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản đi về phía này, nhất thời hai gò má ửng đỏ, “Diệp ca, anh đã đến rồi…”
“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Oản Oản nhìn mấy người kia một cái.
Tiểu Trần tức giận mở miệng, “Hôm nay đoàn phim muốn quay phim ở đây, cho nên tôi đang dọn dẹp hiện trường, nhưng mấy người này nói thế nào cũng không được! Quả thật là bệnh thần kinh, có phải là đoàn phim bên cạnh thuê tới quấy rối chúng ta hay không a?”
Diệp Oản Oản: “……”
Suy nghĩ nhiều, không phải là tới quấy rối… Chỉ thuần túy là bệnh thần kinh mà thôi…
Đạo sĩ kia vừa nhìn thấy Diệp Oản Oản, ánh mắt lập tức sáng lên, “Ai nha, Diệp Vô Danh em gái…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Diệp Oản Oản bắn tới. Đạo sĩ vô cùng thông minh ngậm miệng, vẻ mặt “Tôi biết”, “Tôi biết”.