Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
——————————————-
Cũng không lâu lắm, thọ yến bắt đầu, quản gia Hoàng Minh Khôn mang theo mọi người tiến vào phòng yến hội.
Bên trong phòng yến hội, một ông lão tóc đã bạc ngồi ở vị trí chủ vị – người đó chính là Diệp Hồng Duy.
Diệp Hồng Duy mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, ánh mắt có thần, giở tay nhấc chân đều mang vẻ quý tộc uy nghiêm, cổ khí thế kia không cần làm gì cũng tự phát uy, để cho mọi người cảm thấy kính nể.
Khi tầm mắt quét qua một nhà Diệp Thiệu Đình trong đám người ở phía dưới, Diệp Hồng Duy chân mày nhất thời nhíu lại, cũng không nói gì liền dời đi tầm mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng.
“Ông nội!”
Rất nhanh, Diệp Y Y kéo Cố Việt Trạch xuất hiện dưới ánh nhìn của mọi người.
Chỉ thấy cả người Diệp Y Y từ trên xuống dưới tản ra vẻ yểu điệu mỹ cảm, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, thái độ tự nhiên hào phóng hướng về phía Diệp Hồng Duy nói mấy câu chúc mừng.
Diệp Hồng Duy cưng chìu nhìn lấy Diệp Y Y cười một tiếng rồi để cho hai người vào chỗ gần mình.
Chỗ ngồi phía trên đều liên quan đến những người thân thuộc của Diệp gia, cũng không có người ngoài, ngoài Hồng Duy vị chủ tịch chiêu đãi bữa tiệc này còn thêm mấy vị khách quý có mặt mũi ở Đế Đô mà thôi.
“Chị Y Y, chị lại xinh đẹp hơn nữa rồi…” Lương Thi Hàm đến gần Diệp Y Y, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Diệp Y Y, một mặt hâm mộ nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Diệp Y Y.
Diệp Y Y nhẹ giọng cười một tiếng, ánh mắt ôn nhu nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Phương Tú Mẫn nhìn thấy con gái nhà mình cùng Diệp Y Y tiếp cận với nhau, trong lòng rất mừng rỡ, Diệp Y Y này bây giờ là người trẻ tuổi có hi vọng nhất ở Diệp gia, nếu như con gái của mình có thể cùng với Diệp Y Y giao hảo tốt, sau này… có thể vững vàng hơn ôm lấy cây đại thụ Diệp gia này rồi!
Phương Tú Mẫn nói: “Thi Hàm, con nhất định phải lấy Y Y làm gương biết không?”
“Mẹ cần phải nói sao đó là điều đương nhiên mà, chị Y Y là thần tượng của con! Nếu con có thể học được một chút bản lĩnh của chị Y Y thì đời này của con cũng thỏa mãn rồi.” Ngồi ở bên cạnh Diệp Y Y, Lương Thi Hàm đặc biệt nhu thuận miệng cũng ngọt dị thường.
“Trong số những hậu bối của Diệp gia, người ưu tú nhất thuộc về Y Y rồi.” Phương Tú Mẫn trong miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về vị trí Diệp Mộ Phàm nhìn lướt qua.
Diệp Y Y cũng phát giác ánh mắt của Phương Tú Mẫn nhưng cô ta chỉ nhu thuận cười một tiếng rất là khiêm tốn.
Cái âm thanh không lớn không nhỏ kia trực tiếp truyền vào tai Diệp Mộ Phàm, sắc mặt anh ta lạnh giá, trong hậu bối Diệp gia ngoại trừ Diệp Y Y cũng chỉ còn lại có Diệp Oản Oản và anh ta, Phương Tú Mẫn nói như vậy…
“Y Y à, nghe nói chuyện của cháu và Việt Trạch sắp công bố rồi?” sau đó Phương Tú Mẫn lại nói.
Nghe vậy, Diệp Y Y gật đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Cố Việt Trạch ngồi ở một bên, trong mắt thật giống như đều viết lên vẻ nhu tình vô tận.
Cố Việt Trạch nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Y Y, mắt đầy vẻ trìu mến, lúc này mới cười nói: “Uhm, trên thực tế cháu từ lâu đã có dự định này rồi, chẳng qua là quá mức chiếu cố đến cảm thụ của người khác cho nên mới kéo dài đến bây giờ…”
Lời nói của Cố Việt Trạch hàm súc kín đáo nhưng chỉ cần là người sáng suốt nghe một chút liền biết trong miệng anh ta là Diệp Y Y muốn anh ta chiếu cố đến là ai.
Hiện nay, hôn ước giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Oản Oản vẫn còn, mặc dù ở trong mắt người ngoài, Diệp Oản Oản vốn là hoành đao đoạt ái, danh bất chính ngôn bất thuận, bây giờ gia thế lại vô cùng hỗn loạn như vậy, cho nên Oản Oản đã sớm không phải người trong cùng thế giới với Cố Việt Trạch rồi, nhưng Oản Oản vẫn mang danh là vị hôn thê lại chẳng biết xấu hổ mà níu lấy.
Ngược lại Diệp Y Y còn nhớ tới tình cảm chị em lâu năm vẫn muốn chiếu cố tới cảm thụ của Diệp Oản Oản.
Hai đối tượng được đưa ra để so sánh ở đây là Diệp Y Y cùng Diệp Oản Oản.
Nếu Diệp Y Y để cho người khác bao nhiêu trìu mến hâm mộ thì Diệp Oản Oản lại để cho người khác chán ghét bấy nhiêu!