Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Tên cao tầng kia thấy ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người con trai mình, hơn nữa thái độ thoạt nhìn thật hiếm thấy không có vẻ không vui, nhất thời sinh lòng hy vọng, càng thêm ra sức rao hàng... bán con trai.
"A Dương, còn không mau giới thiệu mình cùng Dịch tiểu thư một chút!" Cao tầng đẩy con trai một cái.
Thanh niên được gọi là “A Dương” mím chặt môi mỏng, sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Cao tầng nóng nảy, "Ngây ngốc làm cái gì thế!"
Thanh niên một tay đem cha đẩy ra, "Thật có lỗi, con còn có việc gấp, trước xin lỗi không tiếp chuyện được ạ!"
"Mày..." Cao tầng thấy thanh niên lại có thể bỏ chạy, quả thật là giận đến giậm chân.
Vội vàng nói xin lỗi cùng Diệp Oản Oản, "Dịch tiểu thư, quả thực xin lỗi, đứa nhỏ này tính tình hướng nội, có chút sợ người lạ."
Diệp Oản Oản thuận miệng nói một câu: "Rất có cá tính."
Tại Độc Lập Châu nhất lại là ở trong vòng Trọng Tài Hội như vậy, còn có thể ngay thẳng như vậy, cũng đúng là không thấy nhiều.
Cao tầng cũng không biết lời này của Diệp Oản Oản là bỏ qua hay là trách tội, vẫn cười ha hả liên tục xin lỗi.
Bất quá, nhìn Dịch tiểu thư không có vẻ tức giận, còn nói một câu rất có cá tính, hẳn là vẫn có mấy phần hài lòng, đúng chứ?
Tiểu tử thúi này, quá không biết phải trái! Bất quá, ông có thừa biện pháp để cho nó thuận theo.
Quay về trực tiếp trói lại, đưa qua cho Dịch tiểu thư là được rồi!
Nhiệm kỳ của ông ta chẳng mấy chốc sẽ hết rồi, rất có thể lần kế sẽ bị thay đổi người khác. Dịch hội trưởng bên kia rất khó lấy lòng. Nhưng nếu có thể làm cho Dịch Vân Mạc vui vẻ, vậy coi như vô tư không lo...
Cả đêm, Dịch Linh Quân vì để cho Diệp Oản Oản không có thời gian đi tìm Tư Dạ Hàn, quả thật là giống như Hoa Hồ Điệp, ép buộc nàng đi vòng vòng khắp cả hội trường.
Thật vất vả, rốt cuộc cũng chịu đựng được đến lúc dạ tiệc kết thúc.
Nơi cửa, xe sang trọng dừng đầy, nhân vật nổi tiếng và các cao tầng lần lượt đi ra khỏi hội trường.
Diệp Oản Oản nhìn vào trong đám người, bất đắc dĩ quá nhiều người, Tư Dạ Hàn đã không thấy bóng dáng.
Diệp Oản Oản thở phì phò, hướng về Dịch Linh Quân trừng mắt một cái.
Dịch Linh Quân nhíu mày, "Trừng cha làm gì! Nhìn chút tiền đồ kia của con, mới vừa rồi người ta trước mặt mọi người cũng cự tuyệt con rồi!"
Diệp Oản Oản không hề tức giận, ngược lại có chút đắc ý không thôi, "Cự tuyệt con thì thế nào? Bộ dáng bảo bảo nhà chúng ta cự tuyệt quả thật là quá đẹp trai rồi có được không!"
Dịch Linh Quân: "..."
Đúng là...Mê trai, đầu thai mới hết!
Mặc dù quả thực không nhìn nổi cái bộ dáng tiểu đồ đệ bị trai đẹp mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bất quá biểu hiện lần này của Tư Dạ Hàn nói chung cũng không tệ.
Lại có thể cự tuyệt cám dỗ lớn như vậy, thật ra đã khiến ông nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa.
Đã diễn thì phải diễn cho trót, Dịch Linh Quân đã giúp an bài cho Diệp Oản Oản toàn bộ nơi ăn chốn ở. Diệp Oản Oản thì đang vừa dùng ánh mắt tìm kiếm Tư Dạ Hàn, vừa chờ xe tới đón.
Trong bóng đêm, thiếu nữ chẳng qua chỉ tùy ý đứng ở bên trong, đã giống như ánh trăng lộng lẫy trong màn đêm, khiến người ta không dời mắt nổi.
"Dịch tiểu thư..."
Sau lưng truyền tới âm thanh của đàn ông, Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu lại, ngay sau đó liền thấy được Ân Hành đứng ở nơi đó.
Đối với người không quan tâm, dường như ngay cả hứng thú mở miệng nói nàng cũng không hề có.
Ân Hành bị không để ý tới, rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc, lên tiếng bắt chuyện, "Chào Dịch tiểu thư, mới vừa rồi tôi còn chưa kịp tự giới thiệu mình. Tôi gọi là Ân Hành, là em nuôi của Quản lý Tư."
Nghe được mấy chữ "Em nuôi của Quản lý Tư", cuối cùng thiếu nữ cũng cho hắn ta được một ánh nhìn.
Ân Hành nói với vẻ đầy hối lỗi, "Dịch tiểu thư, cái lão anh trai này của tôi tính tình cổ quái, thực sự là rất khó sống chung. Mới vừa rồi nếu như có chỗ nào đắc tội, xin Dịch tiểu thư không nên phiền lòng!"
Ân Hành nói tới chỗ này, chuyển đề tài, giải thích, "Anh trai tôi đã có vị hôn thê, hơn nữa nghe người ta quản chồng rất nghiêm, là một người rất không dễ đối phó. Đại khái là bởi vì như vậy, anh trai tôi mới cự tuyệt lời mời của cô để tránh sự hiềm nghi."
Ân Hành nói xong cười một tiếng, "À, dĩ nhiên, anh trai tôi cũng đã lo lắng quá mức rồi! Dịch tiểu thư cô làm sao lại sẽ có loại ý tứ này..."
Ân Hành còn chưa dứt lời, ánh mắt thiếu nữ đầy thờ ơ nhìn về phía hắn, "Nếu như tôi nói có loại ý tứ này thì sao?"
Ân Hành: "..."