Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Đối với cái kết quả này, Diệp Oản Oản cũng không thấy ngoài ý muốn.
Những năm tháng này lăn lộn, Nhiếp Linh Lung đã sớm ăn sâu bén rễ tại Nhiếp gia. Huống chi, Diệp Oản Oản còn có một cái yếu điểm trí mạng.
Nàng không có võ lực, ở trước mặt Nhiếp Linh Lung, cũng tương đương với một phế nhân.
"Đệt! Các ngươi muốn tạo phản sao! Ta xem ai dám chọn tiểu tiện nhân này!"
"Nhiếp Vô Danh, ngươi đừng càn quấy! Nơi này không phải là chỗ ngươi có thể làm loạn!"
"Ngươi nói cái gì? Càn quấy, trời má! Cái quần què nhà bà nội ngươi, có tin lão tử một cái tát đập chết lão trẻ trâu ngu ngốc nhà ngươi hay không?" Nhiếp Vô Danh tung một cước đá nát bấy cái ghế bên cạnh, hung hăng trợn mắt lườm gã trưởng lão vừa mới lên tiếng.
"Làm sao, ngay cả quy củ Nhiếp gia ngươi cũng không để ý?"
Một vị cao tầng nhìn Nhiếp Vô Danh, hừ lạnh một tiếng.
"Quy củ? Quy củ gì cơ!? Ta không biết quy củ gì cả, ngược lại, các ngươi ai dám chọn tiện nhân này, ta sẽ giết người đó!" Nhiếp Vô Danh một bộ dáng “heo chết không sợ bỏng nước sôi”.
"Vô Danh, đừng nói nhảm!"
Giờ phút này, Đại trưởng lão nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, chân mày nhíu lại, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Năm đó, Nhiếp Vô Danh hăng hái nhiệt huyết đến dường nào? Bàn về mưu lược, không thua Kỷ Tu Nhiễm, về năng lực, không thua Dịch Thủy Hàn. Nhưng từ sau sự kiện kia, lại trở thành bộ dáng hiện tại, là một kẻ ngu, ngu đến không đỡ nổi.
Nếu như là Nhiếp Vô Danh năm đó, Nhiếp gia này, còn cần gì tuyển cử?
"Chọn đúng không? Được lắm, ta đây cũng chọn, ta là lão đại Nhiếp gia, các ngươi bằng cái gì coi thường ta?" Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng: "Chính bởi vì ta là... con trai trưởng, nên được gọi là lão đại, gia chủ Nhiếp gia hẳn là nên để cho ta làm."
"Ngươi không có tư cách!"
Một vị cao tầng mặt không đổi sắc nói.
"Ta không có tư cách? Ta bằng cái gì không có tư cách, não ngươi là não đậu hủ sao? Cái lão bất tử nhà ngươi, lão tử lên làm gia chủ, người thứ nhất ta giết chính là ngươi! Ta nói với ngươi, không học thức thì đừng có đứng ra làm mất mặt xấu hổ! Không thấy những vị hoàng đế cổ đại kia, con trai trưởng đều là thái tử sao? Đạo lý là giống nhau, ta là con trai trưởng, ta sẽ phải làm gia chủ." Nhiếp Vô Danh nói.
Diệp Oản Oản: "..." Anh ruột, anh đúng là “người phi thường” mà!!
"Ngươi đã sớm bị gia chủ bác bỏ!" Một vị cao tầng nói.
"Nói bậy, trước đó Nhiếp Linh Lung còn bị phủ quyết nữa là! Bây giờ không phải là vẫn như thường được chọn sao? Đừng nói với ta những thứ vô dụng kia, ta bây giờ cũng tự ứng tuyển, các ngươi nhanh bầu chọn cho ta đi!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ không đợi được.
"Được, vậy thì chọn đi, ai chọn Nhiếp Vô Danh giơ tay." Một vị trưởng lão liếc Nhiếp Vô Danh một cái.
Lúc này, Diệp Oản Oản giơ hai tay lên, Đại trưởng lão yên lặng chốc lát, cũng giơ tay.
"Nhiếp Vô Danh, chính ngươi thấy rồi đó, ngươi chỉ có hai phiếu, không thông qua!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhiếp Vô Danh: "..."
Diệp Oản Oản có chút cạn lời. Coi như Nhiếp Vô Danh ứng tuyển thì đã thế nào, chủ yếu là không có ai chọn cho anh. Nếu như có chọn, chính mình đã sớm đứng ra rồi, cũng không tới phiên Nhiếp Vô Danh tức giận.
"Ta nhổ vào, không chọn thì không chọn! Sau này Nhiếp gia xảy ra chuyện đừng gọi ta, để cho đối phương giết chết hết đám già ngu ngốc các ngươi!"
Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Đi, em gái! Chúng ta đi dạo phố, đừng để ý đám già ngu ngốc này."
Diệp Oản Oản: "Được rồi."
Lúc này, Diệp Oản Oản đi theo sau lưng Nhiếp Vô Danh rời đi.
Đối với chuyện gia chủ Nhiếp gia, thật ra thì Diệp Oản Oản cũng không quá mức để ý. Suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ có sự an toàn của cha mẹ.
Cho dù không có Nhiếp gia, nàng vẫn là Không Sợ Minh Chủ, trừ cái đó ra, nàng còn là Eric tân nhiệm của Tử Vong Hoa Hồng.
Về phần Nhiếp Linh Lung, Diệp Oản Oản tạm thời cũng không thèm để ý đến cô ta. Việc cần thiết trước mắt, trước hết vẫn là điều tra tin tức cha mẹ.