Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Diệp Oản Oản không hề chú ý tới, nghe được từ "đại ca ca" kia của nàng, ánh mắt Tư Dạ Hàn ở một bên giống như hàn băng Bắc cực.
Trong đám, một tên thủ hạ thấy Diệp Oản Oản ôn nhu đáng yêu, thái độ nhất thời thay đổi không ít, "A, đại ca, hay là coi như xong đi, cần gì so đo cùng với một tiểu cô nương!"
Phân đường chủ kia quặm mặt lại, vẫn còn có chút tức giận.
Diệp Oản Oản lại nói, "Vị đại ca kia dáng vẻ đường hoàng, vừa nhìn liền biết là người vừa đẹp trai lại độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với chúng tôi!"
Sắc mặt gã phân đường chủ kia hơi tỉnh lại, rõ ràng đối với sự nịnh bợ của Diệp Oản Oản rất là hài lòng.
"Hừ... Coi như ngươi vận khí tốt! Lần này không so đo với ngươi nữa! Bất quá..." Phân đường chủ nói xong, hướng về phía mấy gã thủ hạ ở bên cạnh nhìn một cái.
Thủ hạ tiếp nhận được ám chỉ, nhất thời hiểu được, trên dưới quan sát Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn một vòng, ngay sau đó mở miệng nói, "Hôm nay có thể không cần mạng chó của các ngươi, bất quá, đụng phải đại ca của chúng ta chẳng lẽ lại định cứ tính như vậy sao? Thế này không khỏi cũng quá thiếu thành ý đi!"
Diệp Oản Oản nghe một cái liền biết bọn họ là có ý gì, trong lòng rất là coi thường đối với việc này.
Mặc dù danh tiếng ngoài đường của Không Sợ Minh bọn họ cũng không hề tốt đẹp gì, nhưng mà Không Sợ Minh bọn họ chưa bao giờ làm khó kẻ yếu, không làm những thứ tiểu thủ đoạn giựt tiền đánh cướp, chiếm tiện nghi nhỏ này. Nếu đã cướp phải cướp cho thật nhiều tiền, đã chơi thì phải chơi một vố thật lớn!
Đây cũng là lý do vì sao danh tiếng Không Sợ Minh lại vang dội như vậy, cũng không ai dám trêu chọc, các đại môn phái cấp cao cũng kiêng kỵ ba phần.
Tóm lại, những người này, nàng thật sự rất coi thường!
Diệp Oản Oản rất lo lắng Tư Dạ Hàn ở bên cạnh sẽ không nhịn được, vội vàng thấp giọng nói, "Đừng manh động, nếu không làm lớn chuyện lên, thân phận của chúng ta bại lộ liền không xong!"
Dù sao hai người bọn họ đều là “đào binh” từ trong tổ chức “trốn” ra ngoài.
Nhất là Diệp Oản Oản...!! Những người này đều nhận biết nàng! Nếu như ồn ào, lớp ngụy trang nhất định liền rớt mất!
"Chúng ta đem tất cả vật đáng tiền trên người đều đưa cả cho bọn họ đi." Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Cũng còn may là Tư Dạ Hàn không hề phản đối, thái độ ngược lại rất là bình tĩnh: "Được."
Trên người Tư Dạ Hàn không mang theo thứ gì đáng tiền, cho nên, chỉ có Diệp Oản Oản đem túi tiền trên người và một miếng ngọc bội đeo ngang hông đưa cho những người đó.
Diệp Oản Oản: "Các vị đại ca, đây là một chút tâm ý của chúng tôi, xin hãy nhận lấy!"
Mấy người kia không khách khí chút nào liền cất tiền đi, nhưng lại vẫn còn có chút không thỏa mãn, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn nói, "Tiểu tử này thì sao?"
"Các người nhìn thấy anh ấy ăn mặc phổ thông như vậy cũng biết, trên người anh ấy không có tiền, cũng không có thứ gì đáng tiền." Diệp Oản Oản mềm mỏng giải thích rõ ràng.
Thủ hạ kia cười lạnh, "Chuyện đó chưa chắc đã nói được, phải lục soát mới biết!"
Ánh mắt Diệp Oản Oản nhất thời lạnh lại, móa nó! Cấp cho thể diện rồi mà không cần! Bảo Bảo nhà ta, các ngươi có thể đụng sao?
Những người đó nói xong, cũng đã phái hai người lục soát người Tư Dạ Hàn rồi.
Diệp Oản Oản làm sao có thể để cho đám người này dùng móng vuốt bẩn thỉu chạm vào Tư Dạ Hàn, dây thần kinh lý trí trong đầu như sắp đứt đoạn mất, nhất thời đã sắp mất khống chế.
Đệt! Bất kể! Lớp ngụy trang lộ cũng được! Nhưng mà muốn đụng vào Bảo Bảo nhà nàng, tuyệt đối không được!
Nhưng mà, ngay vào lúc này, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên đè tay của nàng xuống, ôn hòa nhìn nàng: "Không có việc gì, để cho bọn họ lục soát."
Diệp Oản Oản thấy vậy, quả thật là cảm động muốn chết. Bảo Bảo nhà nàng thật sự là một người quá tốt rồi, quá ôn nhu rồi, có được hay không!?
Cuối cùng, những người đó thô lỗ xông về phía Tư Dạ Hàn, sau đó liền sờ soạng soát người.
Tư Dạ Hàn không nhúc nhích, mặc cho bọn họ lục soát, không thèm để ý chút nào. Chỉ có Diệp Oản Oản, vốn nàng cũng không thèm để ý chút chuyện nhỏ này, nhưng mà, thấy những người đó đụng chạm Tư Dạ Hàn, cơn bão thịnh nộ đã càng lúc càng bốc lên cao...
Trời má! Hắc Hổ bang đúng không! Các ngươi!! Con!! Mịa!! Nó!! Chết!! Chắc!! Rồi!!