Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Bây giờ, Diệp Oản Oản còn thiếu sót phần lớn ký ức, đối với những gì Phong Huyền Diệc nói, cũng không có chút ấn tượng mảy may.
Nếu như điều Phong Huyền Diệc nói là thật, vậy chỉ có thể nói, Nhất Chi Hoa quả là có chút hơi...ngu. Cho tới nay, anh ta vẫn luôn bị đám người Nhiếp Linh Lung lợi dụng.
Nhưng bất kể như thế nào, tối thiểu, Nhất Chi Hoa cũng không hoàn toàn là một kẻ phản bội.
"Vô Ưu tiểu thư, vẫn nên sớm có an bài cho thỏa đáng, đầu óc của Nhất Chi Hoa, chỉ sợ đích xác là có chút không đủ dùng. Nếu như cậu ta thật sự tin vào hàng giả và Nhiếp Linh Lung mà nói, đi ám sát Vô Ưu tiểu thư, với thực lực của Nhất Chi Hoa, nói thật là có chút nguy hiểm." Chỉ chốc lát sau, Phong Huyền Diệc hơi có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ than thở.
Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, Diệp Oản Oản nhếch miệng mỉm cười, mở miệng nói: "Cà Lăm, anh đừng quên, nơi này là nơi nào?"
"Không Sợ Minh." Phong Huyền Diệc bật thốt lên.
Phong Huyền Diệc dứt tiếng, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm: "Cho dù tôi không biết Nhất Chi Hoa chuẩn bị tới ám sát tôi, nếu như anh ta định động thủ ở trong Không Sợ Minh, cũng không dễ dàng. Huống chi, hiện tại tôi đã sớm biết rồi."
Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười. Quả thực, tại loại địa phương như Không Sợ Minh, sự lo lắng của hắn, tựa hồ có chút dư thừa.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản gọi mấy người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão tới, hơn nữa trong thời gian ngắn, đưa ra vô số phương án chuẩn bị.
Tại Không Sợ Minh, đi vào cũng không mấy khó khăn, nhưng nếu như muốn đi ra ngoài, lại khó như lên trời.
Phong Huyền Diệc cũng không rời đi, ở lại Không Sợ Minh, phụng bồi Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, ước chừng có mấy chục người. Trừ mấy vị trưởng lão ra, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng đều có mặt.
"Cà Lăm, anh nói xem... Nhất Chi Hoa sẽ đến hay không?"
Chờ mãi đến tận khuya, Diệp Oản Oản hơi có chút buồn chán, ánh mắt rơi vào trên người Phong Huyền Diệc.
Nàng phất cờ gióng trống, kêu nhiều người đến bảo vệ mình như vậy, nếu như Nhất Chi Hoa không tới, vậy chẳng phải là quá xấu hổ sao?
Đối với chuyện này, Phong Huyền Diệc lắc đầu một cái, khẽ cười khổ: "Chuyện này rất khó nói. Dù sao... loại chỉ số thông minh của bọn họ, không cùng chung một tần số với mạch suy nghĩ của tôi. Có thể sẽ tới, cũng có thể sẽ không."
"Phong tỷ, đệ thấy là không thể nào đâu! Có ai não bị úng nước, lại dám chạy đến trụ sở chính của Không Sợ Minh để ám sát Không Sợ Minh Chủ?" Bắc Đẩu hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Bắc Đẩu lại tiếp lời: "Nếu như là đệ mà nói, coi như là muốn ám sát, đệ cũng sẽ chờ Phong tỷ rời khỏi Không Sợ Minh, sau đó mới động thủ. Tại sao đệ phải chạy đến trụ sở chính của Phong tỷ để hành động?"
Diệp Oản Oản: "..."
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản lại không có lời nào để đáp lại. Vấn đề ngay cả Bắc Đẩu đều có thể suy nghĩ ra này, chẳng lẽ...Nhất Chi Hoa lại không nghĩ ra?
"Cà Lăm, cậu mở máy theo dõi ra xem một chút." Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản hướng về Phong Huyền Diệc đưa ra yêu cầu.
Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc gật đầu một cái, đứng dậy mở màn hình chiếu ra.
Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện mấy hình ảnh. Góc máy của đám người Thần Hư và Ngoại Quốc Dời Gạch, tối đen như mực, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ngáy vang như sấm dậy. Rất hiển nhiên, mấy người này đã chìm vào giấc ngủ.
Mà góc máy của Nhất Chi Hoa thì lại khác, thứ xuất hiện trên màn ảnh, nhìn vô cùng quen mắt.
"Ồ, đây không phải là lầu ba Không Sợ Minh sao?"
Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm hình ảnh trên video của Nhất Chi Hoa, mặt đầy kinh ngạc.
Nhị trưởng lão vừa nói xong, mọi người liền vội vàng nhìn về phía màn hình lớn. Đúng như Nhị trưởng lão nói, quả thật đúng là hình ảnh lầu ba Không Sợ Minh.