Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
"Tóm lại xin các vị cứ an tâm đi! Nếu như là chủ thượng chúng tôi muốn làm cái gì, căn bản cũng không cần phiền toái như vậy!"
"Nhưng chính miệng Tu La Chủ các người cam kết ‘mượn’ một ngày sẽ trả lại là thật sao!? Hiện tại đã lố thời gian lâu rồi!"
"Ai biết đâu, cũng có thể chính là minh chủ của các người kiên quyết không chịu rời đi thì có!"
"Đệt! Bớt ngậm máu phun... Ặc, không đúng, điều hắn ta nói nghe cũng có vẻ như có đạo lý..."
...
Một đám người đang năm mồm bảy miệng cãi tới cãi lui, lúc này, không biết ai đột nhiên nhìn chằm chằm trước mặt rồi kêu lên một tiếng: "Minh chủ!"
Nhất thời căn phòng trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía cánh cửa mà nhìn.
"Cái gì? Phong tỷ?"
"Phong tỷ trở lại rồi hả?"
Chỉ thấy một chiếc xe màu đen không biết từ lúc nào đã lái tới. Cửa xe mở ra, người đang từ trong cửa xe đi xuống, không phải là minh chủ của bọn họ thì là ai!
"Minh chủ!"
"Phong tỷ!"
"Phong tỷ, tỷ trở lại rồi! Tỷ không sao chứ?" Bắc Đẩu gào cháy cổ họng, liền định xông lên.
Kết quả, bên này mới vừa chạy được một nửa, liền...thắng gấp một cái. Mọi người Không Sợ Minh đồng loạt dừng chân lại, không dám tiến lên nữa.
Trong xe, Tu La Chủ cũng vừa mới bước ra.
Hai ngày nay, Độc Lập Châu thời tiết xấu, khí trời rất lạnh, Diệp Oản Oản mới vừa xuống xe liền bị gió lạnh thổi phả vào mặt, rùng mình hắt hơi một cái.
"Hắt xì..."
Sau lưng, đôi chân thon dài của người đàn ông cất bước xuống xe, nhìn một cái về phía cô gái, nhíu chặt chân mày.
Một giây kế tiếp, chỉ thấy chàng trai cởi nút của âu phục ra, sau đó cởi luôn chiếc áo vest, tiến lên mấy bước, trực tiếp khoác ở trên vai của cô gái.
Diệp Oản Oản nhất thời được voi đòi tiên xoay người lại dính lấy anh, "Tay cũng lạnh nữa!"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, để đôi tay nhỏ nhắn của nàng tiến vào trong lòng bàn tay anh.
Sau lưng, cả đám người Không Sợ Minh lo lắng một ngày một đêm, mặt mũi đờ đẫn nhìn minh chủ nhà mình y như là chim non nép vào người Tu La Chủ: "..."
Minh chủ bọn họ đi ra ngoài một chuyến, quay trở lại bị thay đổi tính cách rồi sao?
Lâm Khuyết thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt: "Chủ thượng của tôi ơi, cuối cùng anh cũng giao người trở lại rồi!"
Vẫn là Thất Tinh tương đối đáng tin cậy, ngay lập tức chú ý đến trọng điểm, "Phong tỷ, Cổ độc trên người tỷ..."
Thần sắc Diệp Oản Oản đầy dễ dàng, lên tiếng trấn an, "Yên tâm đi, tôi không sao, Tình Cổ đã được giải."
A...
Tình Cổ của minh chủ đã giải?
Ánh mắt của mọi người đều theo bản năng quay về hướng Tu La Chủ mà nhìn.
Sau khi minh chủ nhà mình và Tu La Chủ cùng nhau biến mất một ngày một đêm, Tình Cổ này đã được giải rồi, cộng thêm việc hai người này thân mật đi cùng nhau, một suy đoán khiến cho bọn họ há hốc mồm hiện lên trong đầu của tất cả mọi người.
Dù sao dưới tình huống khi đó, không có thuốc giải, vậy thì cũng chỉ còn lại một phương thức giải Cổ độc duy nhất...
Lâm Khuyết vào lúc này cũng đang suy đoán, bởi vì hắn biết Cửu ca đã có thuốc giải được chuẩn bị sẵn.
Cho nên, rốt cuộc là Cửu ca dùng thuốc giải để giải Cổ, hay là...
"Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Bắc Đẩu không cách nào tin, lắc đầu, "Đệ thấy là ánh mắt của Tu La Chủ vẫn còn tốt vô cùng... Làm sao có thể vừa ý với Phong tỷ đây chứ... Á..."
Bắc Đẩu còn chưa dứt lời, đã bị Diệp Oản Oản đạp cho một cước.
Thất Tinh châm chước chọn lời cả nửa ngày, đều không biết nên mở miệng thế nào: "Tỷ và Tu La Chủ..."
Mặc dù ở đây đều là người tin cẩn, bất quá Diệp Oản Oản vẫn còn nhớ kỹ Tư Dạ Hàn dặn phải khiêm tốn, vì vậy thuận miệng đáp: "Chỉ là cùng nhau uống trà, nói chuyện thơ ca văn vẻ và triết học nhân sinh."
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu: "..."
Đám người Đại trưởng lão, Tam trưởng lão: "..."
Minh chủ, cô thấy rằng chúng tôi sẽ tin sao?