Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Chủ tiệm nhìn thấy cặp trai xinh gái đẹp trước mặt này, không kiềm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần. Tướng mạo của cô gái cũng không cần nói, còn chàng trai thì dù có đeo khẩu trang cũng có thể nhìn ra dung mạo bất phàm.
Bất quá, những cặp tình nhân trẻ hẹn hò cũng thường lui tới nơi này, cũng không có chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ cần cặp tình nhân trẻ này không phải là Tu La Chủ của A Tu La và Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh là được...
Chủ tiệm nhiệt tình đáp, "10 đồng một cây, rất rẻ! Tiểu soái ca, mua cho bạn gái một cây đi!"
Nghe được hai chữ “bạn gái” của chủ tiệm, Tư Dạ Hàn lấy từ trong túi ra một tờ 100 tệ, "Không cần thối lại!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy Tư Dạ Hàn chi tiền, không khỏi xuýt xoa. Ngày trước đi hẹn hò, ngay cả tiền mặt cũng không biết mang theo, hiện tại cũng đã biết đến những chỗ như thế này cần phải mang theo tiền.
Mua kẹo đường xong, Tư Dạ Hàn lại liên tiếp mua cho nàng túi lớn túi nhỏ toàn là đồ ăn vặt, sau đó hai người đi vào một quán ăn vô cùng cao cấp.
"Còn muốn ăn gì?" Tư Dạ Hàn mở thực đơn ra và hỏi.
Diệp Oản Oản vừa cắn một chiếc bánh mật, vừa nhồm nhoàm đáp: "Em muốn ăn... à mà thôi, có nói ra cũng không ăn được!"
Tư Dạ Hàn: "Em muốn ăn cái gì, anh cũng đều sẽ mua giúp em."
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Không cần đâu, không thể nào! Không ăn được!"
Tư Dạ Hàn có chút tò mò: "Là cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Ăn…anh!!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Cùi chỏ của Diệp Oản Oản tỳ lên trên bàn, nháy mắt một cái, "Hì hì, em đã nói rồi mà, có phải là anh đã quên hai ta còn đang trúng phải Tình Cổ rồi hay không? Anh không định giải Cổ với em sao?"
Tư Dạ Hàn thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, vừa nhấp một ngụm trà vừa đáp: "Không phải là em có thuốc giải sao?"
"Ặc ặc! Khục khục khục... Làm sao anh biết... Ai nói em có thuốc giải?" Diệp Oản Oản nhất thời trợn to hai mắt.
Đệt! Chẳng lẽ là... Nhiếp Vô Danh?
"Có phải cái tên khốn Nhiếp Vô Danh kia cũng chạy tới chỗ anh chào hàng rồi hay không?!" Diệp Oản Oản tức giận nói, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này.
Nói xong, nàng phát hiện ra có chỗ nào đó sai sai.
"Hic, không đúng! Nhiếp Vô Danh nói với em thuốc giải này chỉ có bên nữ uống vào mới có thể hiệu nghiệm, anh ta tới chỗ anh rao bán như thế nào? Chẳng lẽ tên Tử Quỷ * kia đã nghiên cứu ra thuốc giải mà bên nam uống cũng có hiệu quả?" Diệp Oản Oản hỏi.
* biệt danh cuả người lúc nào cũng đeo quan tài sau lưng
"Không phải!" Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó đáp, "Bởi vì nếu anh mua thuốc giải, đại khái có thể nghĩ biện pháp để khiến em ăn, như vậy anh cũng có thể giải độc cho mình."
Diệp Oản Oản sững sờ, ngay sau đó suy nghĩ minh bạch. Nhất định là Nhiếp Vô Danh tìm tới Tư Dạ Hàn, nói với anh chỉ cần bên nữ dùng, liền có thể giải được Cổ độc. Sau đó khuyến khích Tư Dạ Hàn ép, dụ, dọa…bằng mọi cách khiến Diệp Oản Oản uống là được.
"Nhiếp! Vô! Danh! Chư-tiên-sa cái đồ con hàng chết bằm!" Hình tượng tiểu tiên nữ của Diệp Oản Oản hoàn toàn bị sụp đổ bởi vì con hàng Nhiếp Vô Danh.
"Anh mua rồi hả?" Diệp Oản Oản nhất thời nheo cặp mắt lại đầy nguy hiểm.
Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt “anh-mà-dám-nói-đã-mua, em-liền-cắn-chết-anh” của cô gái, đáp: "Không có."
Lúc này, ngọn lửa giận của Diệp Oản Oản mới thoáng bình ổn lại một chút: "Hừ, anh ta đến tìm em, nhưng em không mua! Anh cũng tuyệt đối đừng mua đồ của anh ta, có nghe hay không?"
"Tại sao lại không mua thuốc giải?" Tư Dạ Hàn dừng một chút, ngay sau đó hỏi.
"Tại sao em lại phải mua thuốc giải, không phải là em đã có sẵn rồi sao!" Diệp Oản Oản nhấc tay Tư Dạ Hàn lên, đặt lên miệng khẽ cắn yêu một cái.
Cảm giác nhột nhột nơi bàn tay trong thoáng chốc như truyền thẳng vào tim.
Hiệu quả của câu nói này không khác nào một lời tỏ tình thề non hẹn biển, anh và em yêu nhau say đắm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu mình anh….
Diệp Oản Oản đang chơi đùa đầy vui vẻ, ánh mắt liếc xéo qua, đột nhiên vô cùng lanh lẹ, nhìn thấy có người quen tiến vào.
"Mẹ nó! Thu Thủy?"
Diệp Oản Oản không nghĩ tới lại có thể đụng phải Thu Thủy vốn đã lâu không gặp ở chỗ này. Hơn nữa, cũng không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Thu Thủy, nàng liền bất giác cảm nhận được có điềm chẳng lành…