Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Động đến một vị trưởng lão Võ Đạo Liên Minh Công Hội, vậy thì phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần đợi Võ Đạo Liên Minh Công Hội tuyên chiến!
Đừng nói là bọn họ, coi như cộng thêm thế lực của Tu La Chủ và Kỷ Hoàng cùng đi, cũng không nhất định đủ để cho người ta treo lên đánh.
"Minh chủ, tôi cảm thấy, chuyện này, không thích hợp quyết định qua loa. Võ Đạo Liên Minh Công Hội, quả thực không phải là thứ mà Không Sợ Minh chúng ta có thể trêu chọc nổi." Đại trưởng lão nãy giờ vẫn không mở miệng, bỗng nhiên lên tiếng, nói với Diệp Oản Oản.
"Ai nói với các người, là sẽ quang minh chính đại trói Kim trưởng lão rồi hả?" Diệp Oản Oản trợn mắt nhìn mọi người một vòng.
Trong lòng Diệp Oản Oản đương nhiên hiểu rõ ràng, nếu như là trắng trợn gây chuyện, đó là thuần túy chán sống, muốn sớm ngày đi đầu thai.
Nhưng, ai nói bọn họ muốn trắng trợn trói đi trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội?
Ném đá giấu tay, trùm bao bố, đánh hội đồng có được hay không? Mấy thứ này Không Sợ Minh bọn họ có “nghiệp vụ” hơi bị cứng.
"Phong tỷ có ý tứ là… âm thầm tiến hành?" Thất Tinh như có điều suy nghĩ.
"Không sai." Diệp Oản Oản gật đầu: "Lần này đối tượng chúng ta nhằm vào, chẳng qua chỉ vẻn vẹn là Kim trưởng lão, cũng không phải là toàn bộ Võ Đạo Liên Minh Công Hội. Tìm một cơ hội, thừa dịp trời tối trăng mờ, chúng ta lặng lẽ trùm mền Kim trưởng lão, rồi lấy gậy đập hội đồng hắn ta một trận, như vậy là được rồi!"
"Hình ảnh này rất có ‘cảm giác’ nha..." Bắc Đẩu sờ lên cằm, mở miệng nói.
"Nếu như Minh chủ đã xác định, vậy thì chuyện này, tốt nhất chỉ có năm người chúng ta biết. Nếu không, một khi tiết lộ ra ngoài, hậu quả khó mà lường được." Đại trưởng lão cẩn thận nói.
"Sợ cái gì! Không phải chỉ là một cái Võ Đạo Liên Minh Công Hội thôi sao? Tiết lộ ra ngoài thì đã sao? Nếu Phong tỷ không sợ, đệ cũng không sợ." Bắc Đẩu cười lạnh.
Nghe Bắc Đẩu nói vậy, ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Bắc Đẩu: "Tôi sợ."
Bắc Đẩu: "..."
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản giao phó: "Chuyện này, can hệ trọng đại, chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Đại trưởng lão, ông đi trước điều tra một chút về thói quen sinh hoạt bình thường của Kim trưởng lão, mỗi lần ra ngoài mang bao nhiêu người, thích đi chỗ nào?"
"Đã hiểu." Đại trưởng lão nói xong, đứng dậy rời đi.
Chỉ cần có thể thuận lợi trói được Kim trưởng lão, vậy thì hết thảy đều dễ nói...
Diệp Oản Oản tin tưởng, hết thảy tất cả, đều sẽ nhanh chóng lộ ra rõ rõ ràng ràng. Chưa chắc cần phải đợi mình hoàn thành hai lần thôi miên nữa.
Đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão, cũng không hỏi mục đích của Diệp Oản Oản là cái gì. Chỉ cần là chuyện Minh chủ quyết định, bọn họ chỉ cần làm theo là được. Nếu như có chuyện nhất định phải nói cho bọn họ biết, Minh chủ tự nhiên sẽ nói. Nếu như Minh chủ không nói, bọn họ cũng không cần phải đi đánh vỡ nồi đất, truy hỏi đến cùng.
Thẳng đến chạng vạng, Đại trưởng lão lúc này mới về đến Không Sợ Minh, cũng không thông báo, đi thẳng tới phòng làm việc của Diệp Oản Oản.
"Minh chủ." Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thế nào?" Diệp Oản Oản hướng về Đại trưởng lão hỏi.
"Đã điều tra rõ ràng." Đại trưởng lão khẽ mỉm cười: "Cái gã Kim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh Công Hội kia, tối nay lái xe đi đến Khu Đông, giúp Võ Đạo Liên Minh vận chuyển hàng hóa đến một chi nhánh, ước chừng có hai người đi theo."
"Đúng là tin tốt!" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, đây đúng là một cơ hội tốt.
Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão cũng đều đi tới phòng làm việc, từ trong miệng Đại trưởng lão nghe được tin tức mà ông ta dò hỏi ra.
"Minh chủ, mấy năm nay, Võ Đạo Liên Minh Công Hội căn bản cũng không cần phải cẩn thận làm gì, vì nắm giữ thế chuyên quyền độc đoán tại đây. Cho nên, khi vận chuyển tài nguyên, hàng hóa cũng không hề có phòng bị gì. Toàn bộ Độc Lập Châu, căn bản không có bất kỳ thế lực nào dám đi gây sự với Võ Đạo Liên Minh Công Hội. Bây giờ bọn họ lơ là bất cẩn, chính là cơ hội tốt để ra tay!" Tam trưởng lão cũng bắt đầu phân tích.