Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
----
"Giúp tôi chuyển bức thư này cho Tu La Chủ." Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản dặn dò Bắc Đẩu ở bên cạnh.
Thất Tinh nghe vậy nhất thời chân mày giật nảy lên. Mới vừa ngưng được một chút, Minh chủ lại muốn làm gì?
Bắc Đẩu nháy mắt một cái, "Hả? Phong tỷ, tỷ lại định gửi thư tình cho Tu La Chủ hay sao?"
"Thư tình cái đầu cậu! Truyền lời qua, nói rằng tôi muốn chiếc nhẫn kia, bảo hắn tùy ý ra điều kiện." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Bắc Đẩu lầu bầu: "Khục, đệ thấy Phong tỷ vẫn là nên từ bỏ ý định đi. Thẩm đại thiếu gia ra giá 300 triệu Tu La Chủ cũng không chịu bán..."
Diệp Oản Oản trừng cậu ta: "Bảo cậu đi thì cứ đi đi!"
"Ơ..." Bắc Đẩu cảm thấy chính mình thật giống như đã phát hiện ra chân tướng, thật ra lớp ngụy trang vốn là điểm cống hiến mới đúng! Thứ Phong tỷ muốn, hẳn là chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, còn không phải sao?
...
Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản để cho Bắc Đẩu đi đến kho sách, tìm một chút những ghi chép về chuyện xưa tại Độc Lập Châu.
Kể từ khi biết Tử Vong Hoa Hồng từng thật sự tồn tại, Diệp Oản Oản liền đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Ở trong ý nghĩ trong đầu Diệp Oản Oản, tại Độc Lập Châu, Không Sợ Minh đã thuộc về thế lực hàng đầu, hoặc cũng coi như là hàng đầu. Mặc dù không cách nào sánh được với thế lực của Kỷ Hoàng hoặc A Tu La của Tu La Chủ, nhưng hẳn là cũng không kém nhiều lắm.
Trừ những thế lực vô cùng mạnh mẽ như bọn họ ra, còn có những thứ gọi là Cổ tộc của Độc Lập Châu, thậm chí còn có tổ chức được mệnh danh là người bảo vệ chính nghĩa trên mặt nổi, Võ Đạo Liên Minh Công Hội...
Những thế lực này, bao gồm cả tam đại thế gia Độc Lập Châu: Nhiếp, Lăng, Kỷ, đơn độc lấy ra một thế lực, nếu nói đánh không lại Tử Vong Hoa Hồng, Diệp Oản Oản hẳn là sẽ tin tưởng. Đương nhiên, thế lực chỉ mạnh về kinh tế như Thẩm gia không tính vào chiến lực.
Nhưng mà, Tử Vong Hoa Hồng lại đã từng là ác mộng của cả Độc Lập Châu! Cho dù sau khi bị huỷ diệt, vẫn là cấm kỵ của nơi này...
Điều này khiến cho Diệp Oản Oản có chút không cách nào hình dung được, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc mạnh bao nhiêu, lại cường đại đến mức độ nào mà có thể khiến cho toàn bộ Độc Lập Châu đều hết sức kiêng kỵ nó...
"Phong tỷ, tỷ nghiêm túc sao?" Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn Diệp Oản Oản.
Nghe Bắc Đẩu hỏi, Diệp Oản Oản lại lườm cậu ta một cái: "Nói nhảm! Bảo cậu đi lấy mấy cuốn sách, chẳng lẽ còn có cái gì mà nghiêm túc với cả không nghiêm túc sao?"
"Chuyện này..." Bắc Đẩu gãi gãi cái ót: "Phong tỷ, chúng ta cũng không đọc sách mà! Mặc dù Không Sợ Minh chúng ta có một kho sách lớn... Nhưng thứ để bên trong không phải là đồ trang sức và châu báu ‘giành’ được hay sao? Nào có loại đồ vật rẻ tiền như là sách chứ..."
"Bắc Đẩu, cũng không thể nói như vậy được. Sách là nấc thang thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, nhất là sách cổ! Đó là kiến thức và kinh nghiệm vĩ đại nhất mà người xưa lưu lại, làm sao có thể bị coi là thứ rẻ mạt được cơ chứ! Một quyển sách hay, đáng giá ngàn vàng..." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, giống như một vị trưởng bối, đầy chân thành khuyên dạy.
Bắc Đẩu mặt đầy quỷ dị, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tựa như muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái, đáp: "Vâng..."
"Được rồi, bây giờ dẫn tôi đi đến kho sách nhìn những thứ vàng bạc châu báu chúng ta ‘giành’ được đi!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, mặt đầy nghiêm nghị.
Bắc Đẩu: "..."
Không bao lâu, Diệp Oản Oản đi theo Bắc Đẩu tới kho sách của Không Sợ Minh, trước cửa còn có một số tinh anh của Không Sợ Minh canh giữ.
"Minh chủ!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, mấy vị tinh anh Không Sợ Minh mặt đầy kinh ngạc. Minh chủ vốn chưa bao giờ đi đến kho sách!
"Ngớ ra đó làm gì, nhanh mở cửa đi..." Diệp Oản Oản xoa xoa đôi bàn tay, vội vàng ra lệnh.
Nghe Diệp Oản Oản ra lệnh một tiếng, một vị thành viên Không Sợ Minh trong đám lập tức mở cửa chính kho sách ra.
Kho sách lớn như vậy, hào quang lóe lên, kim cương tùy ý ném trên mặt đất hiện ra, lộng lẫy và chói mắt.
Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu hai người tiến vào kho sách, hai người đồng thời thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Diệp Oản Oản: "Đều là của mình..."
Bắc Đẩu: "Má ơi, thật chói..."
Trừ một số ít vàng ròng và kim cương ra, còn có rất nhiều loại châu báu hiếm thấy, thậm chí còn là thư hoạ cổ điển, kỳ trân dị bảo gì gì, muốn gì có nấy.
Giờ phút này, trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên ánh sao. Thế này con mịa nó, quả thật là quá khoa trương mà!
"Những thứ này đều là chúng ta cướp?" Diệp Oản Oản bỗng nhiên nhìn về phía Bắc Đẩu.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu gật đầu liên tục như gà mổ thóc đáp: "Đúng vậy Phong tỷ, phần lớn đều là chúng ta cướp. Sau khi Không Sợ Minh chúng ta đoạt lấy, đa phần đều mang đi bán. Có một ít là vì được Phong tỷ yêu thích, nên mới giữ lại, nhét vào trong kho sách..."