Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Trên xe trở về trụ sở chính.
Thất Tinh dường như rốt cuộc suy nghĩ sáng tỏ được điều gì: "Phong tỷ, lời mới vừa rồi của tỷ là có ý gì... Tỷ đấu giá nhẫn của Kỷ Hoàng, chẳng lẽ là vì đổi lấy điểm cống hiến vinh dự của học viện Xích Diễm?"
Diệp Oản Oản mặt trầm như nước, đáy mắt là lửa cháy ngút trời, giống như thắng lợi trở về nhưng nửa đường lại gặp phải cường đạo, bị cướp đoạt hết sạch, gằn từng chữ một, "Lấy được chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng, nhiệm vụ cấp S, 10 ngàn điểm cống hiến."
Ừ, sau đó? Cứ như vậy mà bay mất tiêu rồi!
Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra Phong tỷ là vì điểm cống hiến mà thôi!"
"Còn không phải sao? Chẳng lẽ ở trong mắt các cậu, tôi là loại hôn quân chuyên làm việc không đàng hoàng, hoang dâm vô đạo, cưỡng bách trai đẹp, cả ngày bị nam sắc mê hoặc hay sao?" Diệp Oản Oản tức giận nói.
Xuất phát từ khát khao muốn sống mãnh liệt, vì không muốn chết, lần này Bắc Đẩu vô cùng hiếm thấy lập tức đáp, "Vốn thật ra đệ đã từng cho là như vậy, nhưng hôm nay, đệ nhất định phải tự vả cho mình tỉnh lại, thoát khỏi nhận thức sai lầm trước đây về Phong tỷ. Háo sắc thật ra chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc và ngụy trang bên ngoài của tỷ, trên thực tế tỷ chính là minh quân lý trí sáng suốt nhất, biết bày mưu lập kế, lấy đại cuộc làm trọng!"
Diệp Oản Oản đầy thỏa mãn đón nhận màn “nâng bi” hoàn mỹ của Bắc Đẩu.
Thế này còn tạm được...
Chiếc xe bon bon chạy, vừa vặn đi ngang qua một cái sạp ven đường, trên gian hàng để rất nhiều dây đỏ thủ công mỹ nghệ được đan bằng tay.
Diệp Oản Oản gọi Thất Tinh đang lái xe: "Thất Tinh, khoan khoan, dừng xe, đi xuống giúp tôi hỏi bà chủ mua một sợi dây đỏ."
"Phong tỷ, tỷ muốn mua dây chuyền sao?" Thất Tinh nghe vậy hỏi.
"Không phải, tôi chỉ cần một sợi dây đỏ mà thôi." Diệp Oản Oản đáp.
"Vâng." Mặc dù Thất Tinh không biết Diệp Oản Oản muốn dây đỏ để làm cái gì, nhưng vẫn xuống xe đi mua rồi.
Chỉ thấy sau khi Thất Tinh xuống xe liền đầy khách khí lễ độ nói chuyện một chút với bác gái kia, ngay sau đó rất nhanh đã leo lại lên xe.
"Sao rồi? Mua được chưa?" Diệp Oản Oản hỏi.
Thất Tinh giơ tay lên, đem một sợi dây đỏ đưa cho Diệp Oản Oản, "Bà chủ tặng, không lấy tiền."
Diệp Oản Oản cười híp mắt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Tinh, "Không tệ, không tệ, đúng là lợi hại!"
Thất Tinh mấp máy môi, thần sắc hơi ngượng ngùng.
Bắc Đẩu nhất thời lầu bầu, "Không phải chỉ là một sợi dây thôi sao, nếu như để đệ đi xuống, đệ có thể lừa lấy cả một bó!"
Diệp Oản Oản lườm cậu ta một cái.
"Bất quá, Phong tỷ, tỷ để cho lão Thất mua mấy sợi dây đỏ không đáng tiền này để làm cái gì?" Bắc Đẩu tò mò hỏi, Thất Tinh cũng là một vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Diệp Oản Oản không lên tiếng, chậm rãi đưa tay móc ra từ trong lồng ngực một chiếc hộp nhung màu đen hình thiên nga nhỏ.
Bắc Đẩu nhìn thấy chiếc hộp nhỏ này, ánh mắt nhất thời sáng lên. Khuy măng sét của Tu La Chủ!
Đây chính là 100 triệu đó!! Một! Trăm! Triệu!
"Phong tỷ, tỷ rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, rốt cuộc muốn bán nó đi rồi sao? Đệ biết rồi, mới vừa rồi tỷ không bán cho Tam tiểu thư Thẩm gia, khẳng định là có thể bán cho người khác với giá cao hơn! Đệ cảm thấy khuy măng sét này hẳn có thể nâng giá lên, bán được 200 triệu cũng không phải là vấn đề! Phong tỷ, tỷ thật sự là quá sáng suốt rồi..."
Trong khi Bắc Đẩu còn đang thao thao bất tuyệt, Diệp Oản Oản lấy chiếc khuy măng sét hắc diệu thạch này ra, lại xỏ sợi dây đỏ vào. Ngay sau đó, trực tiếp đeo ở trên cổ của mình.
"Như thế nào đây? Đẹp mắt không?" Đầu ngón tay dịu dàng trắng nõn của Diệp Oản Oản khẽ vuốt ve chiếc khuy măng sét này, thong thả nhíu mày hỏi.
Bắc Đẩu: "...!!!"
200 triệu! Có thể khó coi sao?
Mới vừa nói xong là không hoang dâm vô đạo, vừa nói xong là không hôn quân, vừa nói xong không phải cả ngày bị nam sắc mê hoặc đấy!
Cũng còn may là không đoạt được chiếc nhẫn của Kỷ Tu Nhiễm! Nếu như lấy được, có phải là tỷ còn định trên tay mang nhẫn của Kỷ Hoàng, trên cổ treo khuy măng sét của Tu La Chủ hay không?