Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Không Sợ Minh nhiều năm trước từng trêu chọc Nhiếp gia, cho nên, Nhiếp gia vô cùng chán ghét Không Sợ Minh, nhất là cái vị Không Sợ Minh Chủ này.
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi dương lên, nếu các cô nàng này đã muốn chơi, chính mình liền chiều tới cùng.
Nhiếp Vô Ưu giả mạo, cùng với Nhiếp Linh Lung, tuyệt đối không tránh khỏi có quan hệ với nhau. Diệp Oản Oản nghe nói, tin tức của thứ hàng giả kia, chính là do Nhiếp Linh Lung phát hiện ra đầu tiên, hơn nữa còn tiết lộ cho Nhiếp gia.
Lúc này, Diệp Oản Oản đi vào bên trong đại sảnh.
Thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, ánh mắt của ba người đồng thời rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, khóe miệng "Nhiếp Vô Ưu" khẽ nhếch lên. Nhiếp gia chủ mẫu đã biết thân phận Không Sợ Minh Chủ của cô ta. Cảm giác bị mẹ ruột của chính mình đuổi ra khỏi Nhiếp gia, nhất định sẽ rất tuyệt vời...
Nhiếp gia chủ mẫu thần sắc âm trầm, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên đi tới bên cạnh Nhiếp gia chủ mẫu, thần sắc ủy khuất nói: "A di... Thật xin lỗi, hôm nay con qua đây, chính là muốn nói cho Nhiếp a di, ngoài việc con là Diệp Oản Oản ra, còn có một thân phận khác..."
Nghe câu này của Diệp Oản Oản, chân mày "Nhiếp Vô Ưu" khẽ nhíu lại. Nữ nhân này muốn làm gì?
"Thân phận gì?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Không Sợ Minh Chủ..." Diệp Oản Oản thở dài.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Nhiếp gia chủ mẫu hơi sững sờ.
"A di, con đã từng mất tích một đoạn thời gian, a di hẳn cũng biết. Con chán ghét cảnh chém chém giết giết, cho nên rời khỏi Độc Lập Châu, đến Hoa quốc... Chẳng qua là, gần đây Không Sợ Minh có một số việc phát sinh, nên con mới trở về. Tại Độc Lập Châu, là Đường Đường cho con sự ấm áp của gia đình mà con chưa bao giờ cảm nhận được; Nhất là sau khi nhìn thấy Nhiếp a di, a di đối với con tốt như vậy. Năm đó con còn trẻ không biết gì nên ngông cuồng, từng đắc tội Nhiếp gia, sợ là Nhiếp a di sẽ không thích, nên con mới không dám nói. Lần trước Nhiếp a di muốn thu nhận con làm nghĩa nữ, cũng là bởi vì nguyên nhân này, con mới không dám đáp ứng. Sợ a di đến lúc đó chán ghét con..."
Diệp Oản Oản giờ phút này, giống như là một bé gái phạm phải sai lầm, rất sợ mẹ sẽ trách phạt chính mình.
Nghe Diệp Oản Oản nói xong, sắc mặt âm trầm của Nhiếp gia chủ mẫu đã hòa hoãn đi không ít.
Một bên, "Nhiếp Vô Ưu" trân trối nhìn chòng chọc Diệp Oản Oản. Nữ nhân này, thật là biết diễn mà!
"Con nói là, con gạt ta, là bởi vì sợ ta trách con?" Nhiếp gia chủ mẫu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản hỏi.
"Vâng... Nhiếp a di, chính là như vậy! Nếu như a di không tin, có thể đi hỏi Vô Danh ca ca. Vô Danh ca ca biết thân phận của con. Cho tới bây giờ con chưa từng có ý nghĩ muốn cố ý lừa dối a di..." Diệp Oản Oản nói.
"Đem đại ca con kêu qua đây!" Nhiếp gia chủ mẫu hướng về "Nhiếp Vô Ưu" nói.
Còn không đợi "Nhiếp Vô Ưu" mở miệng, Nhiếp Vô Danh đúng lúc đi ngang qua đại sảnh: "Mẹ, tìm con trai bảo bối của mẹ làm gì, muốn cho tiền tiêu vặt sao?"
"Ta hỏi con, con biết nàng là Không Sợ Minh Chủ?" Nhiếp gia chủ mẫu hỏi.
"Hả? Không Sợ Minh Chủ?" Nhiếp Vô Danh sững sờ, chợt nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Vô Danh trừng mắt nhìn.
"Con biết, con chắc chắn là có biết." Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
"Biết? Con tại sao lại không nói?" Chân mày Nhiếp gia chủ mẫu khẽ nhăn lại.
"Đây không phải là sợ mẹ không vui sao?" Nhiếp Vô Danh thành thật trả lời.
"Được rồi, con đi đi." Nhiếp gia chủ mẫu phất phất tay.
"Ồ..."
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức tới, mặt đầy mộng bức rời đi.
"A di... Thật xin lỗi, đã lừa gạt dì, con đi đây! Sau này sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của a di nữa." Diệp Oản Oản chậm rãi đứng dậy.
"Chờ một chút!" Nhiếp phu nhân gọi Diệp Oản Oản lại.