Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 1562: Quả thực là chốn tu la địa ngục




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

---

"Cái này quả thật là đúng nha..." Bắc Đẩu gật đầu một cái, nhìn biểu cảm của Thất Tinh cũng có vẻ chần chờ.

Bạch Phong thật đúng là có tính tình như vậy sao?

Thấy chính mình đoán đúng rồi, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Đúng không, đúng không? Kỷ Hoàng và Tu La Chủ coi như là dễ nhìn đi nữa, nhưng nhìn nhiều rồi cũng chỉ như vậy mà thôi!"

Trong ngăn tủ, hai người đàn ông nhìn nhau một cái đầy say đắm.

"Đúng không?" Bắc Đẩu gật đầu liên tục: "Phong tỷ, hai người kia tuy là đẹp mắt, nhưng quả thật là đem lại áp lực lớn lắm đấy! Phong tỷ hãy nhìn mấy cậu trai bao này mà xem, chậc chậc, bộ dáng cũng không kém, thật ra nếu như tắt đèn thì cũng đều không sai biệt lắm. Hơn nữa, tỷ muốn thế nào thì có thế đó, không có chút áp lực trong lòng nha! Phong tỷ, tỷ nói xem đúng không?"

"Rồi rồi rồi... Tôi ngày hôm nay không có hứng thú. Lần sau... Lần sau đi ha!" Diệp Oản Oản liên tục vẫy tay, muốn để cho Thất Tinh và Bắc Đẩu dẫn “đội quân trai bao” của bọn họ cút đi.

"Ặc... Phong tỷ, tỷ thật sự không muốn? Còn có nhóm thứ hai đấy! Nhóm kia có giá trị nhan sắc cao hơn!" Bắc Đẩu vội vàng nói.

"Đừng! Tôi không phải đã nói lần sau sao? Các cậu nhanh lên một chút, về nhà nghỉ ngơi đi thôi…" Diệp Oản Oản cắn răng, cái giày thối này làm sao lại nghe không hiểu tiếng người vậy hả?

Mắt thấy Bắc Đấu và Thất Tinh rốt cuộc đã sắp bị thuyết phục rồi.

Một giây kế tiếp, "Uỳnh" một tiếng, hướng chiếc tủ lớn sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn.

Sau đó liền thấy, chiếc chốt cửa tủ “keng” một cái rơi xuống đất, cửa tủ bị người ta từ bên trong đẩy ra, chia năm xẻ bảy rớt xuống đất.

Mà Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, cứ như vậy, cùng nhau, đi ra khỏi tủ...

Trong nháy mắt khi chuyện này lộ ra…

Diệp Oản Oản cảm thấy đỉnh đầu của mình như có chín tia sét đang giáng thẳng xuống…

Bắc Đẩu trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hai người sống sờ sờ đột nhiên từ trong ngăn tủ đi ra, ly trà trong tay loảng xoảng rớt xuống đất, nước trà trong miệng không một chút cảm giác nào từ nơi khóe miệng chảy xuống.

Thất Tinh cũng là một bộ dáng trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm hai người kia, hoàn toàn thẫn thờ, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình...

Nhưng mà, kinh hãi nhất vẫn là Diệp Oản Oản!

Ông trời ơi!!

Hai người các anh... Tại sao lại xuất hiện!!!

Nếu như nàng không nhìn lầm, hai người này hẳn không phải là ở bên trong đánh nhau, ngoài ý muốn phá hư cửa tủ, mà là đồng thời đưa tay phá vỡ cửa tủ đấy!

Kỷ Hoàng nhìn về phía Diệp Oản Oản, khẽ mở miệng cười, "Xin lỗi, trong tủ có chút oi bức, nhất thời khó nhịn được."

Chỉ vì vậy??

Quỷ mới tin có được không! Hơn nữa đây là trọng điểm sao?

Mà Tu La Chủ lại ung dung thong thả sửa sang lại ống tay áo, phụ họa một tiếng: "Ừm."

Diệp Oản Oản: "..."

Tôi không có não mới đi tin các anh!!

Cứ như vậy, Diệp Oản Oản trước đó một giây còn đang nói mình đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ hoàn toàn không có hứng thú nữa rồi.

Mà một giây kế tiếp, Bắc Đấu và Thất Tinh liền thấy Kỷ Hoàng và Tu La Chủ sống sờ sờ cùng nhau từ trong tủ nhà nàng đi ra.

Hơn nữa, Tu La Chủ luôn luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ theo phong cách cấm dục, giờ phút này hai cái cúc áo nơi ngực bị banh ra, rõ ràng quần áo có chút xốc xếch...

Hình ảnh này... Quả thực là chốn tu la địa ngục!!

Lại còn nói không đi gây chuyện đấy!

Lại còn nói mỹ sắc đều là gió thoảng mây bay đấy!

Lại còn nói đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú đấy!

Nhìn chăm chú hai vị đại lão trước mặt, Bắc Đẩu run lên bần bật trong vô thức, vội vàng lau nước trà từ trong mép chảy ra, soạt một cái đứng lên, đứng nghiêm như chào cờ đầu tuần.

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, lại có cảm giác ánh mắt hai vị này nhìn hắn lại có chút dọa người!

Hắn làm gì sai sao?

Hắn cái gì cũng không biết à nha...

Ngay cả Thất Tinh luôn luôn trầm ổn, khi nhìn chăm chú một màn trước mắt này cũng thẫn thờ, mấp máy miệng, cuối cùng cả nửa ngày cũng đều không nói nên lời.

Diệp Oản Oản đỡ lấy trán, một bộ biểu tình sống không bằng chết...