Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Bắc Đẩu bĩu môi một cái, mở miệng tố cáo: "Phong tỷ, tỷ gạt người! Tỷ chính là vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ!"
Thất Tinh mặt không đổi sắc mở miệng: "Những thứ này nếu như Phong tỷ không thích, tụi đệ có thể tiếp tục tìm."
Diệp Oản Oản giận đến phát điên, hai cái tên cún con này, đã nói hoài rồi mà không nghe!
Bắc Đẩu để cho mười mấy người kia đi ra ngoài trước, sau đó cũng chưa từ bỏ ý định nói thêm: "Phong tỷ, chính là sợ tỷ không hài lòng, nhóm thứ hai và nhóm thứ ba đều đang ở trên đường. Đệ nhất định sẽ tìm được người làm cho tỷ ưng ý!"
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, vô lực mở miệng, "Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, trước đó thật chỉ là buồn chán vui đùa một chút, tôi thật sự đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không hề có chút mảy may ý tứ nào, Ok?"
"Thật sao?" Bắc Đẩu hiển nhiên không tin, "Vậy sao tỷ còn tặng cho Kỷ Hoàng 999 đóa hoa hồng trắng trước mặt mọi người, lại còn hẹn Kỷ Hoàng ăn tối trong ánh nến lung linh, xong rồi hơn nửa đêm lại còn leo tường lẻn vào trang viên hội nghị của A Tu La gặp Tu La Chủ, lúc trở về trên người còn mặc quần áo của Tu La Chủ..."
Diệp Oản Oản căn bản không kịp ngăn cản, Bắc Đẩu đã bô lô ba la một trận, nói toẹt ra tất cả.
Diệp Oản Oản hồn phi phách tán, vội vàng hướng về phía chiếc tủ lớn nhìn một cái, sau đó hung tợn trừng Bắc Đẩu.
Bắc!! Đẩu!! Con!! Mịa!! Cậu!!
Trời má! Lại có thể bán đứng nàng như vậy!
Vào giờ phút này, trong tủ.
Bên trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của hai người đàn ông bằng một tốc độ ánh sáng cứ như vậy quấn quít lấy nhau.
Hiệu quả cách âm của chiếc tủ cũng tạm được, chỉ cần âm thanh không phải là quá lớn, ở bên ngoài cũng không nghe được.
Không gian chật hẹp khó khăn lắm mới có thể chứa đựng được hai người, Kỷ Tu Nhiễm nghiêng người dựa vào Tư Dạ Hàn, lãnh đạm mở miệng cười: "Lại gặp mặt, thật hân hạnh."
Ánh mắt chàng trai lãnh đạm thờ ơ, "Kỷ Hoàng, định lực tốt!"
Đêm hôm khuya khoắc, ở trong nhà vị hôn thê gặp phải một gã đàn ông khác núp ở trong tủ cũng có thể bình tĩnh như vậy, còn không phải là định lực tốt sao?
Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, "Quá khen, ta chẳng qua chỉ là tin tưởng Tiểu Phong."
Ngữ khí của anh ta lạnh nhạt nhưng tự tin, khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lẽo của chàng trai nhất thời càng âm trầm thêm vài phần.
Nam nhân mặt không chút thay đổi nói: "Xem ra lý giải của Kỷ Hoàng đối với nàng, cũng không gì hơn thế này."
"Ha ha..." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm cười, nhẹ như mây gió nhìn Tu La Chủ: "Tu La Chủ nói ra những lời ấy, hiển nhiên là cũng không hiểu Kỷ mỗ rồi."
Nghe câu này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc: "Ta nghĩ, ta đối với Kỷ Hoàng ngươi, cũng không có hứng thú tìm hiểu."
"Phải không?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm hơi hơi dương lên: "Ngươi sẽ có."
Cùng lúc đó, ngoài tủ, Diệp Oản Oản đang cố gắng ngăn cản “cái miệng hở” của Bắc Đẩu, cắn răng nghiến lợi nói: "Dĩ nhiên là sự thực! Cậu không thấy yến hội tối nay cả hai người đó đều có mặt, nhưng tôi vẫn an an phận phận, không hề làm một cái gì sao?"
Chỉ là nhân lúc không có ai làm một ít chuyện…
"A..." Bắc Đẩu gãi đầu một cái: "Phong tỷ, tỷ muốn ngủ với Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, chuyện này có thể lý giải được. Chỉ bất quá... Hai người kia đều không phải là loại người dễ trêu như vậy, tỷ nói xem đến lúc đó tỷ làm ô nhục thân thể trong sạch của Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, lại không nguyện ý chịu trách nhiệm, đến lúc đó hai người bọn họ nổi trận lôi đình, làm thịt Không Sợ Minh chúng ta thì sao? Chuyện này không dễ đỡ! Hơn nữa, thanh danh của Phong tỷ, đến lúc đó cũng thúi hoắc cho mà xem!"
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi...
"Nói nhảm gì đó, tôi và Kỷ Hoàng cùng Tu La Chủ, chẳng có chuyện gì!" Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày.
"Có thật không?" Bắc Đẩu mặt đầy vẻ không tin.
Thấy thần sắc hai người dao động, Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng, "Hai người các cậu hiểu tôi rõ như vậy, còn không biết tính tôi sao? Khẩu vị của tôi đều luôn luôn thay đổi rất nhanh, tại sao lại có thể tiêu tốn nhiều thời gian như vậy cho cùng một người? Coi như trước đó đối với hai vị kia quả thật có chút ý tứ, nhưng thời gian dài, cũng chỉ như vậy mà thôi..."
Hai người trong tủ: "..."