Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Thất Tinh còn chưa lên tiếng, Bắc Đẩu nghe vậy, nhìn chằm chằm căn nhà ma âm u sau lưng Diệp Oản Oản, lập tức bắp chân khẽ run lên, lông tơ đều dựng đứng, "Không... Không cần đâu Phong tỷ! Tụi đệ tin tưởng tỷ! Tuyệt đối tin tưởng rồi! Bái bai! Ngủ ngon!"
Nói xong, lập tức kéo lấy Thất Tinh chạy biến không còn thấy bóng...
Ai mà dám ở lại nơi quỷ quái như thế này chứ!
Thành công hù dọa hai gã đàn em rời đi, Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu.
Xem ra căn nhà ma dọa nàng đến mức thần kinh suy nhược này vẫn còn có chút tác dụng.
Diệp Oản Oản đang muốn vào cửa, xa xa trong màn đêm, dường như có một tia chớp thoáng qua.
Lúc chạng vạng tối, bắt đầu có tiếng sấm nổ ì đùng, phỏng chừng buổi tối sẽ mưa như thác đổ.
Mặc dù khoảng thời gian này Diệp Oản Oản đã thích ứng không ít, nhưng một đêm mưa tầm tã như này, độ kinh khủng của một nơi ma quỷ như này như tăng thêm gấp bội, khiến con tim nhỏ của nàng sợ hãi.
Cũng còn may tối nay đã đem Đại Bạch và Tiểu Hắc mang tới rồi, có thể ở bên cạnh nàng giúp nâng cao “sĩ khí”.
Để tránh hai gã Bắc Đấu và Thất Tinh tiếp tục lại nhải, lần này, Diệp Oản Oản không để cho hai người bọn họ làm việc, mà lại phái Lưu Ảnh giúp nàng đi đưa tin cho Tu La Chủ.
Sau đó, Diệp Oản Oản liền ngồi ở trên ghế sa lon, vuốt ve cái đầu lông xù của Đại Bạch, khóe miệng khẽ chúm chím cười.
Hiện tại Đại Bạch đã có, chỉ thiếu gió đông!
Đang vuốt đầu Đại Bạch, đột nhiên, một cái đầu lông xù đen thùi lùi cũng đi qua, gầm nhẹ một tiếng, nhích đầu đẩy Đại Bạch sang một bên. Tranh sủng!
Diệp Oản Oản vội vuốt ve Beerus đang ghen tỵ, "Tốt rồi, tốt rồi, Tiểu Hắc ngoan ngoãn! Sờ sờ sờ…cũng sờ ngươi! Ngươi ngoan nhất!"
…
Cùng lúc đó, trang viên A Tu La.
Khương Viêm nơm nớp lo sợ cầm trong tay một phong thư giao cho Tu La Chủ nhà mình.
Phong thư này thật sự là có chút khiến hắn không nhìn nổi…
Bức thư được cột trên một nhánh hoa hồng đỏ thắm kiều diễm ướt át, trên tờ giấy phun nước hoa, hơn nữa còn là vẽ hình trái tim màu hồng đầy ý vị.
"Người đưa tin nói, là Minh chủ Không Sợ Minh Bạch Phong gửi thư cho ngài..."
Khương Viêm cúi thấp đầu trả lời, không hiểu sao bỗng nhớ đến một màn “lỡ thấy” Tu La Chủ và Bạch Phong đang đè nhau chung một chỗ, nhất thời sắc mặt có chút lúng túng, đồng thời trong lòng tràn đầy tức giận.
Không Sợ Minh lại có thể làm nhục chủ thượng như vậy! Chờ Cổ độc của chủ thượng giải rồi, A Tu La nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Chẳng qua là hiện tại, phương pháp giải Cổ độc mãi vẫn không tìm được, càng không có biện pháp nào để động đến bọn chúng...
"Cái ả Bạch Phong này! Thật sự là khinh người quá đáng! Nghe nói mấy ngày trước vẫn còn công khai trêu ngươi Kỷ Hoàng ngay trên đường cái, bây giờ ngay cả A Tu La chúng ta cũng dám sỉ nhục!" Khương Viêm tức giận mở miệng.
"Đi ra ngoài!" Thanh âm của chàng trai âm lãnh dị thường.
Khương Viêm run rẩy, "Bức thư này..."
Đón lấy biểu cảm âm trầm của người đàn ông, Khương Viêm lập tức nói, "Vậy tôi đi xử lý ngay! Cái ả Bạch Phong đó! Không chỉ đưa thư cho ngài, lại có thể đồng thời cũng đưa cho Kỷ Hoàng! Quả thực là..."
"Cậu nói cái gì?" Thượng tọa, biểu cảm âm lãnh của nam nhân cứ như thể mây đen mịt mù trước cơn bão tố.
...
Nửa giờ sau.
Ngón tay của Diệp Oản Oản thong thả gõ gõ bàn uống trà.
Cũng không biết Tư Dạ Hàn sẽ tới hay không...
Vì thế nàng còn cố ý để cho Lưu Ảnh đổ thêm dầu vào lửa, lừa anh ta nói rằng cũng đồng thời đưa tin cho Kỷ Hoàng.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa, một tiếng bước chân âm trầm vang lên trong gió đêm.
"Đùng đùng đùng", tiếng gõ cửa vang vọng bên trong căn nhà ma, vào đêm muộn này lại càng thêm kinh người.
Ánh mắt Diệp Oản Oản khẽ chớp, không nhanh không chậm đứng lên.
Một tiếng cọt kẹt, cửa chính được kéo ra, Diệp Oản Oản cười khanh khách nhìn chàng trai với sắc mặt âm trầm đến cực hạn bên ngoài cửa, "Tu La Chủ đại nhân đại giá quang lâm, khiến căn nhà nhỏ của kẻ hèn này như tỏa ánh hào quang, vô cùng vinh hạnh!"