Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Cậu giẫm lên chân tôi rồi!" Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, Diệp Oản Oản lạnh giọng mở miệng.
Nghe được lời nói này, Bắc Đẩu cúi đầu hướng xuống đất nhìn lại, quả nhiên... sơ ý một chút đã giẫm ở trên giày của Phong tỷ...
"Tiểu Phong, tôi đưa cô trở về!" Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Được." Diệp Oản Oản gật đầu một cái, sau đó ngồi lên xe của Kỷ Tu Nhiễm.
Bắc Đẩu, Thất Tinh và Thu Thủy ba người, cũng đều lần lượt rời đi.
Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm lái xe tới trước căn nhà ma của Diệp Oản Oản dừng lại.
Diệp Oản Oản vừa định xuống xe, lại bị Kỷ Tu Nhiễm gọi lại.
"Tiểu Phong!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Người nên nhớ nhung, người không nên nhớ nhung, hy vọng cô có thể phân rõ."
Nghe được lời này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Cái gì gọi là nên nhớ nhung và không nên nhớ nhung?
Còn không đợi Diệp Oản Oản hỏi rõ ràng, Kỷ Tu Nhiễm đã lái xe rời đi.
...
Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm dừng xe, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
"Kỷ Hoàng... Xin ngài phân phó!" Trong điện thoại, truyền tới một đạo thanh âm cười cười đầy âm hiểm.
"Quỷ Lệ, đi tra rõ, chỗ hộp đêm ta đi, những người ra vào, có người nào tên là Tư Dạ Hàn hay không?" Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
"Kỷ Hoàng, ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ tra ra giúp ngài!"
...
Bên trong biệt thự, Diệp Oản Oản ở trên giường lăn qua lăn lại cũng không cách nào ngủ được.
Hôm nay tại hộp đêm, cái bóng lưng kia, quả thực rất giống với Tư Dạ Hàn, chỉ bất quá, chính mình kêu một tiếng, lại không có bất kỳ lời đáp lại nào…
Thời gian còn lại của nàng, cũng không tính là quá nhiều.
Bây giờ, Diệp gia như thế nào, Tư gia như thế nào, Diệp Oản Oản hoàn toàn không biết, hết thảy đều không ở trong tầm khống chế của nàng.
Trong lúc Diệp Oản Oản đang trầm tư, trong biệt thự lớn như vậy, lại truyền tới từng âm thanh một. Nhất là ở nơi này lúc đêm khuya, lại càng lộ ra vẻ quỷ dị.
Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Diệp Oản Oản trong nháy mắt từ trên giường ngồi bật dậy, chân mày nhíu chặt lại, hướng về bốn phía quan sát.
Chẳng biết tại sao, trong đầu lại bỗng hiện lên những lời hôm nay Dịch Thủy Hàn từng nói qua…
Trong nhà ma này, đã từng phát sinh qua vụ án chặt xác... Có quỷ!!
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản toàn thân lông tơ dựng đứng lên, sống lưng trở nên lạnh lẽo. Trong căn nhà ma này... Chẳng lẽ... Thật sự có đồ không sạch sẽ gì đó?
Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng, lắng nghe động tĩnh trong biệt thự.
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe "Két" một tiếng, thật giống như cửa chính biệt thự bị thứ gì mở ra. Chợt, trong phòng khách, vang lên một loạt tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, chân mày Diệp Oản Oản bỗng nhiên nhíu lại, người mới có tiếng bước chân chứ! Quỷ từ đâu lại có tiếng bước chân?
Nhưng mà, lời tuy trấn an là như thế, Diệp Oản Oản lại cũng không dám khẳng định.
Lúc này, Diệp Oản Oản sờ soạng xuống giường, rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ ra, đứng ở lầu hai, hướng về phía phòng khách lầu một nhìn lại.
Cái nhìn này, lại khiến trong lòng Diệp Oản Oản lạnh đi.
Có chừng 7 – 8 gã hắc y nhân, tay cầm hung khí, đã tới phòng khách, đang rón ra rón rén đi về phía trên lầu.
Trong đêm tối, tầm mắt cũng không phải rõ ràng như vậy, những người áo đen kia, dường như cũng không nhìn thấy Diệp Oản Oản.
Lúc này, Diệp Oản Oản nhớ tới, hôm nay Dịch Thủy Hàn có nói qua, trước đó từng có người đi vào nhà của anh ta tiến hành ám sát. Chỉ bất quá, sau đó Dịch Thủy Hàn giải thích là, có khả năng sát thủ đi lộn địa chỉ…
Khi đó nghe vậy, có lẽ giống như một chuyện tiếu lâm, nhưng vào giờ phút này...
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản không cách nào hiểu được chính là, kết quả ai lại muốn lấy đi tính mạng của nàng?
Sau khi đi tới Độc Lập Châu, nàng cũng từng đắc tội không ít người. Nếu suy tính cẩn thận, có lẽ đám lão già Không Sợ Minh kia, vô cùng có khả năng muốn làm cho mình vĩnh viễn biến mất, nhất là gã Tam trưởng lão Lý Tư...