Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Tiếp đó, Hầu Sùng Lượng lại hướng về phía Lăng Thiếu Triết nhìn lại. Thời điểm đối mặt với Lăng Thiếu Triết, thái độ nhất thời quay ngoắt 180°, vô cùng ân cần, "Ai nha, Thiếu Triết, cậu làm sao lại đến nơi này? Bên này nhiều người, quá hỗn loạn, tôi dẫn cậu đến phòng hóa trang! Y Y tiểu thư có tự mình dặn dò qua, nói cậu gần đây chạy khắp nơi tuyên truyền quá mệt mỏi, để cho tôi chiếu cố cậu thật tốt nha! Mau mau mời qua bên này, không khí nơi này quá kém..."
Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại, không cần nghĩ cũng biết, thái độ đối đãi bọn họ của Hầu Sùng Lượng, cũng là Diệp Y Y cố ý "chiếu cố" rồi.
Coi như Lạc Thần cùng Cung Húc là sao hạng nhất, nhưng sau lưng không có công ty lớn làm chỗ dựa, cộng thêm Hoàng Thiên cùng Hoàn Cầu tất cả đều đang chèn ép bọn họ. Thêm vào đó, khoảng thời gian này bọn họ đều đang tập trung quay phim, hơn mấy tháng không hề xuất hiện trước công chúng, có lẽ giờ cũng đã ở trong trạng thái hơi nguội một chút, không được hot như xưa. Cũng khó trách Hầu Sùng Lượng không hề sợ hãi, dám chèn ép bọn họ trắng trợn như vậy.
Lăng Thiếu Triết thấy vậy lộ ra vẻ đắc ý, khiêu khích hướng về phía Cung Húc cùng Lạc Thần nhìn một cái, sau đó kéo đám lâu la rầm rộ đi về phía phòng hóa trang riêng dành cho bọn họ.
Đám người Lăng Thiếu Triết vừa mới đi, Cung Húc liền hoàn toàn nổi điên rồi!
"Mịa! Lại dám sỉ vả chèn ép tiểu gia! Tôi đi tìm họ Hầu hỏi cho rõ!"
Diệp Oản Oản ánh mắt lạnh lùng, bắt lấy cánh tay của Cung Húc ngăn hắn lại: "Được rồi, cậu yên tĩnh một chút."
Một bên, Diêu Giai Văn cũng khuyên, "Dù sao bây giờ là chúng ta cũng phải cầu cạnh người ta, vẫn nên nhịn một chút đi. Cơ hội tuyên truyền lần này phải thật vất vả mới tranh thủ được..."
Cung Húc nghe vậy càng tức giận hơn, "Nhẫn? Trong từ điển của tiểu gia căn bản không hề có chữ này! Chẳng lẽ còn thật để cho tôi đi ra bên ngoài cùng chen chúc trong phòng hóa trang chật chội cùng với đám người đó?"
Diệp Oản Oản dĩ nhiên không thể làm như thế, nếu như là hôm nay Cung Húc và Lạc Thần thật phải dùng phòng hóa trang chung, bên ngoài còn không biết sẽ bàn tán thành cái dạng gì nữa.
Diệp Oản Oản không chút do dự mở miệng: "Dĩ nhiên không được."
"Vậy Diệp ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Lạc Thần lo âu hỏi.
Cung Húc khẽ nguyền rủa: "Đáng chết!"
Vào lúc này Cung Húc đã giận đến không nén được, một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thật sự cho rằng cha hắn không quan tâm hắn, hắn liền sa sút vậy sao?
Mẹ của hắn trước khi chết để lại cho hắn 20% cổ phần, chẳng qua là nhất định phải chờ hắn kết hôn rồi mới có thể sử dụng mà thôi. Người mẹ kế đó dù muốn sỉ vả hắn, cha hắn cũng không có khả năng thực sự có can đảm không nhận hắn.
"Con mịa nó đấy! Ép tiểu gia, ngày mai liền đi kết hôn!" Cung Húc cả giận nói.
Diệp Oản Oản nhíu mày: "Kết hôn? Cậu làm cái gì mà xù lông lên như vậy chứ?"
"Hừ, trong tay tôi có 20% cổ phần công ty Cung gia đấy! Chẳng qua là tôi nhất định phải kết hôn rồi mới có thể điều động! Mẹ tôi rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy trời! Lại có thể bắt tôi kết hôn rồi mới có thể sử dụng..." Cung Húc vừa nói, vừa lộ ra biểu cảm đau đến không muốn sống.
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co rúm, "Làm sao nghe cứ như thể kết hôn lại như đòi mạng cậu vậy?"
Cung Húc nhất thời nói, "Kết hôn cũng không phải là y như chui vào trong phần mộ sao? Trừ phi là kết hôn cùng với mứt hoa nhỏ của tôi! Dù có là địa ngục thì tôi cũng tình nguyện!"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhà ngươi liền dẹp cái ý niệm này ngay cho ta…
"Tóm lại đánh chết tôi cũng sẽ không đi ra bên ngoài hóa trang! Không được! Tôi còn cực kỳ tức giận! Tôi phải đi đem họ Hầu lôi ra! Giời ạ, trước đây toàn là đi năn nỉ tôi tham dự tiết mục của bọn họ, hiện tại lại dám cho bắt tôi nhìn sắc mặt..."
Cung Húc đang nổ banh trời đất, Diêu Giai Văn khuyên nửa ngày cũng vô dụng, ngược lại càng nói càng hăng.
Diệp Oản Oản trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó mở miệng nói: "Được rồi được rồi, sẽ không để cho cậu đi ra bên ngoài hóa trang, cậu cùng Lạc Thần cũng không cần đi. Không cần hóa trang đâu, cứ như vậy đi! Các cậu như bây giờ cũng đã rất tuấn tú rồi, cũng đã đủ để tham dự tiết mục."
Cung Húc nghe vậy, lửa giận vốn đang bừng bừng, trong nháy mắt liền tắt ngúm, hóa thành pháo hoa chíu chíu chíu từ đỉnh đầu bắn ra: "Có thật không, có thật không? Tôi hiện tại đã rất tuấn tú rồi sao?"
Cung Húc trực tiếp đem Lạc Thần ngó lơ.