Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Cùng lúc đó, cách đó không xa, ngồi ở đằng sau Tư Dạ Hàn, Hứa Dịch trên ghế tài xế, Thập Nhất, Phong Huyền Diệc, các Ám Vệ Tư gia nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cứ như vậy trơ mắt nhìn hình ảnh Diệp Oản Oản đập ra một cái hố to ở trên chiếc xe xấu xố nọ…
Các Ám Vệ: "..."
Phật Tổ phù hộ...!!!
Vào giờ phút này, bầu không khí vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Lạc Thần nhìn chằm chằm vào cái lỗ to kia, cũng sợ ngây người, thậm chí cũng quên cả đem Cung Húc đẩy ra.
Hắn tối nay không uống bao nhiêu rượu, cái hố to trên chiếc xe kia hắn nhìn đến rõ rõ ràng ràng, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Đây là thân thể máu thịt có thể làm được sao?
Biểu tình của Hàn Thiên Vũ cũng hoàn toàn tương tự, hắn chỉ biết Diệp Bạch uống rượu vào sẽ thích trêu chọc không phân biệt nam nữ, nhưng không ngờ lại sẽ... Bạo lực như vậy!!
Diệp Mộ Phàm nhìn cái lỗ to kia, lại nhìn một chút em gái nhà mình đang lắc lư lảo đảo, điên cuồng dụi dụi đôi mắt.
Cung Húc đã hoàn toàn không dám đến gần Diệp Oản Oản rồi, co vòi tránh ở phía sau Lạc Thần cầu xin tha thứ, "Diệp ca ca, em sai rồi! Diệp ca ca, em một chút cũng không muốn bị đánh, hoàn toàn không thích bị đánh, anh đừng nên hiểu lầm..."
Một quyền này đánh xuống, hắn còn có thể còn toàn mạng không?
"Mịa nó! Tình huống gì thế này...??" Diệp Mộ Phàm rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng vọt tới trước mặt Diệp Oản Oản, "Oản... Ặc, Diệp Bạch! Cậu... Cậu không sao chứ?"
Hàn Thiên Vũ cũng vội vàng đi tới, hạ thấp giọng hỏi Diệp Mộ Phàm, "Cô ấy lúc trước uống rượu xong cũng như vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức, "Chuyện này... Nếu là uống nhiều rồi, thường sẽ say khướt... Nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy a..."
Quả thật là muốn điên rồi! Có lẽ nào đây không phải là muội muội của hắn? Là giả sao?
Diệp Oản Oản thấy Diệp Mộ Phàm lại gần nói chuyện với mình, hai con ngươi híp lại, trong ánh mắt tràn đầy khát khao muốn thử, "Sao vậy, nhà ngươi cũng muốn đánh cùng ta?"
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, Diệp Mộ Phàm liền vội vàng khoát tay: "Không không không, ta không muốn!"
Diệp Oản Oản nhìn Diệp Mộ Phàm một chút, cảm thấy mặt của hắn vẫn khá thuận mắt, vì vậy lại đến gần Lạc Thần."Vậy... Ngươi thì sao?"
Bởi vì Diệp Oản Oản đột nhiên ép tới gần, Lạc Thần đón lấy ánh mắt đẹp không tưởng tượng nổi kia, trong nháy mắt hít thở không thông, thở mạnh cũng không dám, chứ đừng nhắc tới việc nói chuyện.
"Tôi... Tôi..."
Nhìn chằm chằm vẻ mặt của thanh niên tuấn dật mà luống cuống kia, Diệp Oản Oản trong nháy mắt lùi lại, bĩu môi nói, "Được rồi, dung mạo nhà ngươi rất đẹp mắt, không đánh ngươi."
Lạc Thần: "..."
Nghe nói như vậy, Cung Húc thiếu chút nữa đã khóc ngất đi, "Diệp ca ca, em cũng có dáng dấp đẹp mắt nha oa oa oa, vì sao lại đối xử với em dữ dội như vậy, xe việt dã của em, xe của em đó, anh đánh vào nó lòng em đau a…"
Diệp Oản Oản không thèm phản ứng lại Cung Húc, nhìn về phía cái người cuối cùng chưa bị hỏi - Phí Dương, quan sát kỹ hắn một chút, sau đó quyết định: "Vậy thì chọn ngươi đi! Ngươi khó coi!"
"... Hả?"
Phí Dương cũng sắp khóc, "Không... Không kỳ thị tôi như vậy chứ? Tôi không phải chỉ là hơi hơi khó coi một chút xíu thôi à? Không đúng, tôi cũng rất tuấn tú đấy, có được hay không? Chẳng qua là bị mấy tên này làm lu mờ vẻ đẹp trai của tôi mà thôi..."
Phí Dương mới vừa rồi xem như đã nhìn ra rồi, Diệp Bạch sau khi uống say xong đặc biệt chú trọng nhan sắc!
Ở đây, mấy người này bao gồm cả Diệp Mộ Phàm tất cả đều là đại soái ca, dáng dấp hắn liền trở nên phổ thông, nhưng cũng không thể chỉ vì vậy liền kỳ thị hắn, muốn đánh hắn như vậy chứ!
Phí Dương tỏ vẻ đã chịu đến mười ngàn điểm thương tổn...
"Cứu... Cứu mạng..." Nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trên xe, Phí Dương bị dọa đến đái ra quần.
Lúc này, Hàn Thiên Vũ vội vã lắc mình tiến lên, "Diệp Bạch!"
Nhìn thấy Hàn Thiên Vũ, ánh mắt của Diệp Oản Oản nhất thời phát sáng thêm vài phần.
Nam nhân ôn nhuận như ngọc, khí chất ôn nhu, khiến cho người ta như gặp được gió xuân ấm áp...
Diệp Oản Oản: "Tiểu ca ca, muốn tôi coi cho cậu một quẻ nhân duyên không? Tôi coi quẻ đặc biệt đúng!"
Hàn Thiên Vũ: "..."