Một buổi tối trôi qua bình an.
Sáng đến, Nhan Tiêu Tiêu bị tiếng chim ríu rít ngoài cửa làm ồn, cô nhăn mặt chui đầu vào thứ bản thân đang ôm chặt, cũng chẳng biết đó là gì, chỉ biết rằng nó rất ấm áp làm cô muốn ngủ thêm thật lâu.
Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Nhan Tiêu Tiêu nheo mi hé mắt, thấy trước mặt là một chiếc cúc áo sơ mi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp vài cái ngước mặt lên thấy Lâm Dục Thần đang nhìn chằm chằm mình, cô hốt hoảng la lên.
"Tiêu Tiêu! Con làm sao vậy?"
Nghe thoáng qua tiếng hét của con gái, Nhan Nghị lo lắng muốn xông vào trong nhưng cánh cửa đã khóa trái không thể vào được, ông đành cất lời hỏi.
Nhan Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, cái đầu nhỏ rời khỏi ngực anh thở hổn hển mấy tiếng, lại nghe Nhan Nghị gọi.
"Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu! Con ổn không!"
"À...ba! Con không sao, chỉ là mới mơ thấy ác mộng mà thôi!"
Nhan Nghị bình tĩnh lại, ông thở ra một hơi rồi cất lời.
"Ba đã làm xong thức ăn, con xuống ăn kẻo nguội, cũng đã hơn 10 giờ trưa rồi, đừng ngủ nướng nữa!"
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Nhan Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nghe ông nói, cô biết ông đã hết giận mình rồi.
Lâm Dục Thần ôm cô thật chặt vào lòng, anh hỏi.
"Ba em là người em xem trọng nhất sao?"
Cô e dè rụt rịt người khỏi vòng tay của anh nhưng vẫn bị anh ôm sát, cô đành nằm im buồn bực.
"Đúng vậy! Ba là người quan trọng với tôi nhất! Làm ơn thả tôi ra đi, tôi phải xuống nhà, nếu không ba sẽ nghi ngờ.
Anh phải ở đây, nhớ đừng đi ra ngoài đó!"
Nhan Tiêu Tiêu nghiêm túc nhìn anh chăm chăm như căn dặn chuyện hệ sự, Lâm Dục Thần phải gật đầu chắc nịch, cô mới yên lòng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Khi xuống nhà, tuy Nhan Nghị tuy đã dịu đi cơn giận hôm qua nhưng cũng chưa nguôi ngoai hẳn.
Ông chẳng nhìn mặt con gái lấy một cái, Nhan Tiêi Tiêu nuốt nước bọt ngồi xuống ghế, dè dặt cất lời.
"Ba! Chào buổi sáng!"
"Ừm!"
Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu cứ thế ăn trong im lặng.
Nhan Tiêu Tiêu chỉ xới xới vài miếng cơm bỏ vào miệng cả mười lăm phút vẫn chưa hết.
Trong đầu cứ nghĩ về Lâm Dục Thần, hôn qua anh đi tìm cô, chắc đến bây giờ vẫn chưa ăn gì chắc là đối lắm.
Tai cô đột ngột nghe tiếng nói lạnh nhạt của Nhan Nghị.
"Ăn nhiều vào!"
Ông ăn xong thì đứng dậy, bỏ bát đũa đã dùng vào bồn rửa rồi đi lên phòng.
Nhan Tiêu Tiêu không ăn nữa, chờ một lúc thật lâu, xung quanh không có động tĩnh gì, cô liền lấy một cái mâm, đặt thức ăn lên, nhẹ nhàng bưng lên phòng mình.
Mở cửa nhẹ nhàng vào trong, đặt cái mâm dưới đất, cô nói với anh.
"Dục Thần! Ăn cơm thôi!"
Nhìn những món ngon được trang trí đẹp mắt, anh thuận miệng hỏi.
"Đây là ba em nấu?"
"Đúng vậy đấy! Ông ấy nấu ăn rất ngon, anh không tin cứ thử xem!"
Nhan Tiêu Tiêu kéo anh đến ngồi xuống đất, múc cho anh một bát cơm.
"Tôi thích nhất món sườn xào chua ngọt của ba đó, rất ngon luôn, anh ăn thử xem!"
Cô gấp cho anh một miếng sườn tười cười.
"Anh ăn đi!"
Lâm Dục Thần do dự nhìn miếng sườn một lúc cũng không động đũa, Nhan Tiêu Tiêu vẫn không ngớt lời.
"Nó ngon thật đó! Ba tôi đã sơ chế vô cùng sạch sẽ, đảm bảo không bẩn đâu!"
Nhận thấy hành động của mình quá tự nhiên, cô gượng cười cúi mặt.
"Ừm...nếu anh không thể ăn những thứ này cũng không sao, anh cứ nói thứ mình muốn ăn cho tôi biết, tôi sẽ đi mua!"
Lâm Dục Thần lắc đầu.
"Không phải! Chỉ là nghĩ đến nếu ba em biết được em trộm đồ ăn của ông ấy đưa cho tôi, ông ấy có thể sẽ từ mặt em luôn cũng không chừng!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu thay lời nói, tối qua Nhan Nghị đã cảnh cáo cô rồi, nếu ông biết được, chắc rằng sẽ lên cơn thịnh nộ với cô.
Anh cầm lấy đôi đũa gấp miếng sườn trong bát bỏ vào miệng.
Lâm Dục Thần không thể nào ngờ được, có một ngày, anh phải ăn đồ ăn của chính kẻ mình câm hận nhất làm ra.
"Thấy sao?"
Nhìn đôi mắt mong chờ của Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần gật đầu.
"Rất ngon!"
Cô mỉm cười đắc ý.
"Đã nói rồi mà! Ba tôi nấu ăn là vô cùng ngon đó!"
...
_______________
Sau khi ăn xong, Nhan Tiêu Tiêu bưng mâm thức ăn thừa ra khỏi phòng, đi được vài bước thì trong thấy Nhan Nghị, cô giật mình mém chút nữa làm đỗ hết bát đũa.
Nhan Nghị cằn nhằn.
"Là con gái mà mần ăn kiểu gì vậy?"
Che đi chỗ đặt hai cái bát dơ tránh Nhan Nghị nghi ngờ, Nhan Tiêu Tiêu cong môi giải thích.
"Lúc nảy con bị vấp đó mà! Con đem xuống đây!"
Cô đi một mạch xuống nhà bếp, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Lần này cô lại lừa dối ba mình nữa sao? Nhưng mà ông ấy tự dưng ghét Lâm Dục Thần đến vậy chính là không thõa đáng, với lại người ta vì cô mà bỏ bê công việc chạy sang đây, cô nào nhẫn tâm đuổi anh đi.
"Aisss!"
Tự vò đầu bứt tóc mình một lúc, Nhan Tiêu Tiêu cố bình tâm rữa bát đũa, trong lúc làm việc, đầu cô vẫn lãng vãn chuyện này, vô tình rớt bể những hai cái bát.
Cô tức giận gom mảnh vỡ, thế nào lại bực bội đập thêm cho nó bể tanh bành.
Nhan Nghị nghe tiếng đỗ bể nhìn những mảnh thủy tinh nát bấy trên mặt đất, ông khó chịu nhăn mặt.
"Con đang phá nhà ba đó à?"
Xoay người về phía cầu thang, Nhan Tiêu Tiêu mím môi sợ sệt, khom người nhặt những mảnh thủy tin vỡ vụn.
Nhan Nghị nhìn đứa con gái này chỉ biết lắc đầu.
Ông đã nuông chiều cô quá, không thường xuyên để cô làm những việc lặt vặt trong nhà nên cô không khéo được chuyện này.
Ông cản tay Nhan Tiêu Tiêu lại, lạnh giọng.
"Về phòng đi!"
Sau đó ông cúi người nhặt lấy từng mảnh vỡ.