Buổi chiều tan làm, Lâm Dục Thần chủ động gọi điện mời cơm với Nhan Tiêu Tiêu, anh còn không báo trước lái xe đến tận trước cổng công ty đón cô.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lâm Dục Thần bước ra ngoài cửa cong môi với cô sau đó ga lăng mở cửa xe cho Nhan Tiêu Tiêu bước vào.
Mọi nhân viên ở đây đều chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Nhan Tiêu Tiêu có chút gượng gạo.
"Lâm tổng! Tôi tự bắt xe đi đến nơi là được rồi, có cần phiền anh thế đâu!"
"Không phiền, tôi luôn sẵn sàng chờ đợi em!"
Hai má Nhan Tiêu Tiêu ửng hồng, e thẹn.
Lâm Dục Thần đánh lái đến một quán ăn quen thuộc mà hai người thường ăn bởi thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị của bọn họ.
Anh cùng cô đi vào một phòng ăn trên tầng, cả hai thay phiên nhau gọi món, xong xuôi mọi chuyện, anh hỏi.
"Hôm nay em đi làm, có ai nói gì em nữa không?"
Cô đáp.
"Có chứ! Đa phần đều thảo thuận về chuyện tôi và anh!"
"Điều đó khiến em khó chịu?"
Cô lắc đầu.
"Không! Chỉ là sợ làm phiền anh!"
Nghe cô nói, đáy lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
"Tiêu Tiêu! Thật sự tôi không sợ phiền, em đừng nghĩ ngợi ngược lại làm bản thân mệt mỏi!"
Cô biết ơn nhìn anh.
"Lâm tổng! Cảm ơn anh! Những lúc khó khăn anh đều ra tay giúp tôi, tôi chẳng biết báo đáp ân nghĩa này thế nào!"
"Tiêu Tiêu! Chúng ta là bạn, em đừng xưng hô với tôi là Lâm tổng nữa!"
Cô chớp mắt e dè.
"Nhưng mà không gọi như vậy, tôi gọi thế nào?"
Anh cong môi.
"Xưng tên đi! Tôi đâu bắt em không được gọi tên tôi đâu!"
Cô lắc đầu.
"Như vậy tôi không quen chút nào!"
Anh cốc lên đầu cô một cái nhẹ.
"Thường xuyên sẽ quen thôi!"
Nhan Tiêu Tiêu mím môi gật đầu.
"Được!"
Lâm Dục Thần định nói gì đó nhưng chẳng biết nói làm sao, anh không biết cô sẽ phản ứng với yêu cầu của anh thế nào.
Thấy anh kì lạ, cô hỏi.
"Sao thế?"
Anh thở dài.
"Tiêu Tiêu! Tôi nói ra chuyện này có hơi vô lí, em hứa đừng giận tôi đó!"
Cô thoải mái gật đầu.
"Anh yên tâm! Tôi làm sao mà giận anh được!"
"Em có thể đến công ty của tôi làm không?"
Đôi mắt hổ phách quan sát nét mặt của Nhan Tiêu Tiêu.
Cô nhíu mày hỏi lại.
"Sao chứ? Mời tôi đến công ty anh?"
Anh nhẹ đáp "Ừm!"
"Chuyện này, tôi..."
"Tiêu Tiêu! Tôi thấy cách em làm việc rất vừa ý tôi, mong em đến làm thư kí cho tôi có được không?"
Nhan Tiêu Tiêu khó xử vô cùng.
"Dục Thần! Công ty anh ở tận Trung Quốc, như thế tôi phải chuyển nhà qua, rất phiền phức!"
Anh liền nói.
"Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho em, chỉ cần em đồng ý, em muốn gì cũng được!"
"Nhưng mà tôi đang làm ở Mile, tự dưng nghĩ việc sẽ đền một khoảng tiền hợp đồng rất lớn!"
"Tôi đã trao đổi với chủ tịch Mile về chuyện này rồi, ông ấy không hề phản đối!"
Cô lại cúi mặt do dự.
"Nhưng vấn đề lớn nhất là...ba tôi, ông ấy...sẽ không đồng ý!"
Lâm Dục Thần không nói gì nữa, thầm trách bản thân mình quá đáng, cô và anh chỉ là người xa lạ, vậy mà ép cô ấy chấp nhận yêu cầu của mình quá là vô lí, anh không muốn ép cô nữa.
"Nếu đã không được thì thôi vậy! Không sao, chúng ta dùng bữa thôi, nguội hết rồi!"
Suốt một buổi ăn, Nhan Tiêu Tiêu nhận thấy tâm trạng Lâm Dục Thần nặng nề rõ ràng, anh ăn vô cùng ít, giống như chỉ là gấp vài miếng cho có lệ, nhìn thấy anh như thế, cô cũng không ăn ngon gì mấy, anh thấy thế nên gấp cho cô một chút đồ ăn, còn bóc tôm bón thêm cho cô.
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân thật có lỗi, chỉ là cô không biết phải nói thành lời thế nào, cả hai im lặng suốt một buổi.
Ăn xong, anh lại đưa cô về.
Trên xe, Nhan Tiêu Tiêu đã nghĩ ngợi rất nhiều, trước khi xuống xe, cô quyết định nói với Lâm Dục Thần.
"Tôi đồng ý trở thành thư kí của anh!"
Anh bất ngờ nhìn cô không chớp mắt.
"Em...em nói gì?
Cô lập lại một lần nữa.
"Tôi chấp nhận đến công ty anh làm việc!"
Trong lòng Lâm Dục Thần vui vẻ khó nói nên lời, khuôn miệng nghiêm nghị khẽ cong lên.
"Được! Tuần sau tôi sẽ đặt vé máy bay! Nhưng mà lỡ ba em không đồng ý thì sao?"
"Tôi sẽ lựa lời khuyên ba mình!"
Anh yên tâm gật đầu.
"Được! Tôi sẽ đặt vé máy bay cho em vào đầu tuần sau!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu.
"Ừm! Tôi vào đây, tạm biệt!".