Cô Vợ Nghịch Ngợm Chọc Nhầm Ông Xã Giàu Có

Chương 105: Ra Tay Thật Tàn Nhẫn






Mỗi lần làm những chuyện này, Lạc Hi Thần cũng không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, lần nào cũng khiến Sa Chức Tinh khó hiểu.

Rõ ràng một giây trước còn hung hăng như thế, sao lúc này lại bắt đầu làm loạn rồi?Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn thoáng cái đỏ ửng, lúc ngăn cản đôi môi anh chạm vào môi cô, hai tay bị túm chặt của Sa Chức Tinh không biết lấy sức bật từ đâu, bỗng nhiên giãy khỏi sự kiềm chế của anh, che miệng anh lại, ngăn cản động tác của anh.

Một động tác như thế, nụ hôn của Lạc Hi Thần trực tiếp rơi vào tay cô.

Sa Chức Tinh theo phản xạ có điều kiện muốn thu tay lại, càng muốn vung tay lên đánh anh, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn tránh được.


Lạc Hi Thần muốn mà không được, trong ngực tức giận, tay khóa chặt cổ tay cô, một nụ hôn trừng phạt đặt trên môi cô.

Sa Chức Tinh không ngờ anh sẽ có động tác đột ngột như vậy, cô ngây người tại chỗ.

Lực của anh rất mạnh, môi cô đau như kim châm, sau khi phản ứng kịp, Sa Chức Tinh tủi thân đến nỗi nước mắt đảo quanh hốc mắt.

"Đau quá, anh nhẹ một chút! " Cô khẽ kêu một tiếng, vốn là tiếng kháng cự, nhưng nghe thế nào cũng giống như đang hờn dỗi.

Câu nói đó vừa thốt ra, chính bản thân cô cũng sửng sốt.

Hiện tại cô đang bị một người đàn ông không hề có quan hệ thân mật đè dưới thân vừa hôn vừa cắn, nhưng giọng điệu câu nói này của cô là thế nào? Đây không phải là đã nghiện còn ngại sao?Nhẹ cái gì mà nhẹ? Cô hẳn phải phản kháng mới đúng chứ!Mấy giây lấy lại tinh thần, Sa Chức Tinh dưới thân Lạc Hi Thần mạnh mẽ vùng vẫy.

Lạc Hi Thần không rảnh mà để ý, anh giống như muốn khám phá điều gì đó, muốn nghiêm túc hôn lên khuôn mặt cô.


Sa Chức Tinh tức giận, lên gối nhắm ngay vị trí trọng yếu của anh thúc một cái.

Lạc Hi Thần đang chìm trong nụ hôn này, không kịp đề phòng ăn ngay một đạp của cô, khuôn mặt đỏ thẫm, có chút vặn vẹo.

Cô nhóc kia… ra tay thật tàn nhẫn!"Sa Chức Tinh!" Gầm nhẹ tên cô, lần đầu tiên Lạc Hi Thần sinh ra xúc động muốn đánh nhau với phụ nữ.

Sa Chức Tinh đẩy anh ra khỏi người mình, thân thể lùi lại cách anh thật xa, ánh mắt nhìn chằm chằm anh giống như con thỏ bị hoảng sợ, đỏ bừng, trong mắt rõ ràng là sự phòng bị.

Tay Lạc Hi Thần vốn đang giương cao định ra tay thì bắt gặp ánh mắt vô tội của cô, anh thất bại rũ tay xuống.

Anh đúng là chưa từng đánh phụ nữ!Trong xe là sự yên lặng ngắn ngủi.

Hai mắt Sa Chức Tinh đỏ bừng nhìn anh, một câu nói bất thình lình phun ra: "Lạc Hi Thần, anh coi tôi là gì?"Lạc Hi Thần bị cô hỏi đến im lặng, lời này có ý gì?Sa Chức Tinh bình tĩnh quan sát vẻ mặt anh, thấy anh im lặng, chỉ coi như anh nhất thời xúc động.

Cô lạnh lùng thở hổn hển một tiếng, mở cửa xe, xoay người định xuống xe.


"Đi đâu?" Lạc Hi Thần kéo cổ tay cô, một lần nữa kéo cô về lại trên xe.

Sa Chức Tinh cho rằng anh còn muốn thế nữa, giơ tay lên muốn phản kích.

Lạc Hi Thần hơi biến sắc, một tay giữ lại cổ tay cô, cúi đầu rống lên với cô: "Sa Chức Tinh, đừng nghĩ tôi thực sự không dám xử em!"Một câu nói trắng trợn mang theo đe dọa rõ ràng, bàn tay đang giơ lên của Sa Chức Tinh rũ xuống dưới áp lực xấu xa của anh.

"Ngồi như thế đi, chúng ta nói chuyện một chút!" Lạc Hi Thần kéo cửa xe phía bên cô, buông lỏng bàn tay đang túm chặt tay cô ra.

Sa Chức Tinh: "! "Lạc Hi Thần khẽ nhắm mắt lại, ánh mắt ung dung nhìn về phía cô, thờ ơ hỏi: "Tôi rất đáng sợ sao?"Sa Chức Tinh bị lời nói của anh làm cho giật mình, sau đó nói ra một câu khiến Lạc Hi Thần thiếu chút nữa lại bùng nổ: "Cũng không khác lắm.

".