Beta:ĐongHoa
Tống Nguyệt Linh kích động cùng đau lòng tiến lại, hai ánh mắt đang khao khát mong chờ nhìn cô chằm chằm. Tâm nhói lên, xúc động vỡ òa khi cô ôm hai cậu bé vào lòng, cảm nhận được hai đứa con cô đang run rẩy nắm lấy áo của cô mà siết chặt. Tống Nguyệt Linh càng ôm chặt hai đứa hơn, nức nở nghẹn ngào.
"Xin lỗi bảo bảo, mẹ xin lỗi vì không thể ở bên cạnh các con trong suốt thời gian qua. Nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ đến hai bảo bối của mẹ. Hai con tha thứ cho mẹ có được không?" Tống Nguyệt Linh nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt của Hạo Khang lên, thương yêu đặt nụ hôn xuống. Đứa nhỏ này của cô trước đây rất hoạt bát lanh lợi nhưng bây giờ lại ốm yếu xanh xao như thế, cả người không có lấy một chút sức sống nào, khiến cho cô đau lòng không dứt.
Bỗng một bàn tay nhỏ bé nhẹ kéo tay cô. Thuần Phúc nhìn cô, gương mặt đỏ lên vì kích động, ánh mắt thiết tha cũng mong muốn cô có thể chú ý đến nó nhiều một chút. Nhóc này trước đây luôn nghiêm nghị hiểu chuyện sớm hơn Hạo khang nhưng giờ phút này lại giống như Hạo Khang làm nũng muốn được cô ôm vào lòng yêu thương.Tống Nguyệt Linh ôm cậu bé vào lòng hôn lên trán cậu: "Thuần Phúc, mẹ đã trở về, lần này sẽ không xa các con nữa, bảo bảo có vui không?"
Hai cậu bé vui mừng ngẩng đầu lên, tâm tình sung sướng gật mạnh đầu xuống, môi nở nụ cười nhợt nhạt. Tống Nguyệt Linh lúc này mới để ý nhìn thấy tay của hai cậu bé đều đang được truyền hai bịch máu đỏ thắm. Cô thấy cả người chợt lạnh, nhìn hai bảo bảo còn đang tham luyến vùi vào lòng mẹ, càng khiến cô xót xa hơn.
"Thuần Phúc, Hạo Khang đừng lo lắng! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho hai con xảy ra chuyện gì !" Cô thì thầm an ủi hai bảo bảo nhưng cũng là muốn trấn an trái tim đang đập loạn của chính mình.
Hai cậu bé như hiểu được sự lo lắng của cô, ngẩng mặt lên nhìn cô lắc lắc đầu nhỏ. Cô lúc này mới ý thức được, từ nãy đến giờ hai đứa ngoại trừ khóc và ôm cứng lấy cô thì cũng không nói một tiếng nào, làm cô ngạc nhiên cùng khó hiểu. Trong lòng chợt bất an nhìn hai đứa dịu dàng nói: "Các con biết mẹ là mẹ của các con phải không?"
Hai cậu bé vội gật đầu cười tươi lại nhào vào lòng cô, "Vậy, hai bảo bảo gọi mẹ đi! Mẹ rất muốn nghe bảo bảo gọi mẹ!"
Hai cậu bé mờ mịt nhìn cô, sau lại rối rắm khó xử, nhìn hai bảo bảo như thế lại càng làm cho Tống Nguyệt Linh có dự cảm bất an. Bảo bảo của cô cũng đã 5 tuổi rồi, cũng không phải là những đứa bé mới tập nói, gọi một tiếng “mẹ” không phải là chuyện rất dễ dàng sao” Vì sao cả hai lại tỏ ra khổ sở như vậy? Tống Nguyệt Linh bình tĩnh nhìn hai cậu bé.
Dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, Hạo Khang từ từ kiên định cam đảm mở miệng ra nói nhưng chỉ lại phát ra những âm thanh "ô, a, mm" không hoàn chỉnh. Cậu bé cố gắng đến đỏ cả mặt, nước mắt rớt xuống ủy khuất nhìn cô, cậu rất sợ mẹ sẽ vì thế mà ghét bỏ mình.
Tống Nguyệt Linh khi phát hiện ra hai đứa con của cô không thể nói chuyện được thì chấn động, cả người chợt lạnh lẽo, tâm đau như bị ai cào xé. Cô vội vàng ôm lấy Hạo Khang đang tội nghiệp nhìn cô vào trong lòng mà trấn an: "Không sao, không sao! Hạo Khang của mẹ rất giỏi, từ từ rồi nói cho mẹ nghe cũng được, không gấp, được không?"
Cô quay sang nhìn Thuần Phúc, bắt gặp ánh mắt buồn bã của cậu bé thì chợt hiểu ra, hai đứa con của cô đều giống như nhau. Tâm trạng như bị rơi vào vực sâu: "Dì Phùng, hai bảo bảo đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không thể nói chuyện được?" Không phải chỉ mắc bệnh tủy thôi sao, cô không tin nó lại ảnh hưởng tới chức năng nói chuyện của chúng.
Dì Phùng nãy giờ xúc động nhìn ba mẹ con gặp lại nhau, nghe Tống Nguyệt Linh hỏi thế thì khóe mắt đỏ lên, chậm rãi kể lại bệnh tình của hai cậu bé trong thời gian qua.
Tống Nguyệt Linh càng nghe lại càng tự trách cùng đau lòng, nước mắt lại không kìm được nữa. Cô cứ cho rằng trẻ thơ còn nhỏ sẽ chưa biết gì, không ngờ hai bảo bảo của cô lại dễ bị tổn thương đến như vậy. Tự nhốt bản thân vào trong vỏ bộc của riêng mình, suy nghĩ của một đứa trẻ cỡ nào là bất lực cùng sợ hãi mới có thể làm như thế?
Bệnh này chỉ cần để cho người mà hai cậu bé yêu mến, tiếp xúc nói chuyện nhiều với hai cậu, từ từ dạy cho hai cậu biết cách nói chuyện thì sẽ không sao. Tống Nguyệt Linh nghe thế cũng phần nào yên tâm, cái cô lo nhất chính là việc tìm người có tủy phù hợp để cấy vào cho hai bảo bảo. Dì Phùng nói, mặc dù có rất nhiều người tình nguyện hiến tủy nhưng đều không phù hợp. Bác sĩ cũng nói, phải cần tìm người có quan hệ huyết thống hoặc là anh chị em ruột với bệnh nhân thì tủy của bọn họ sẽ có tủy lệ trùng hợp rất cao.
Tống Nguyệt Linh nghe thế lại lấy làm nghi ngờ, chẳng phải năm đó Lưu Uyển Nhược đã mang thai sao, tủy của đứa bé đó không phù hợp với hai bảo bảo sao? Nhưng dù sao cũng là một cha sanh ra mà? Dì Phùng nghe thế chỉ thở dài, lại giải thích cho cô nghe chuyện năm đó vì Lưu Uyển Nhược gặp tai nạn nên đứa bé đã mất rồi. Nghe vậy lại khiến cho lòng của Tống Nguyệt Linh chùng xuống, không biết là tư vị gì .
Năm xưa cô ta vì đứa bé mà cầu xin cô hãy thành toàn cho một nhà ba người của bọn họ, nhưng rốt cuộc đứa bé cũng không may mà mất đi . Tống Nguyệt Linh cảm khái trong lòng, cô cũng không lấy chuyện đó mà vui mừng, cô không trách cô ta. Tất cả chỉ là vì anh ta không yêu cô mà thôi, cho dù không có Lưu Uyển Nhược đi nữa, thì cũng sẽ có một người khác. Tâm cô theo thời gian cũng đã nguội lạnh rồi. Bây giờ cô chỉ cầu mong cho hai bảo bảo hết bệnh, ngày ngày vui vẻ, cùng với đại gia đình Tống gia vui vui vẻ vẻ mà sống cùng nhau.
Lưu Uyển Nhược khoát tay Nghiêm Hạo cùng đi vào bệnh viện. Mỗi ngày sau khi tan việc ở công ty, anh đều sẽ ghé thăm hai cậu nhóc. Hôm nay đột nhiên Lưu Uyển Nhược gọi điện cho anh, lại còn muốn cùng anh đi đến thăm hai bảo bảo . Anh nhận ra dạo gần đây Lưu Uyển Nhược thay đổi không ít, cô thường xuyên tới thăm hai cậu bé hơn, khi ở bên cạnh anh thì yên tĩnh mà quan tâm chăm sóc cho anh. Sự thay đổi ngoạn mục này thật sự làm cho anh phải ngạc nhiên.
Dạo trước, cô chỉ thường lo cho công việc của bản thân cô, còn đối với bệnh tật của hai đứa con anh chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cho có lệ, thái độ lại rất lạnh nhạt. Anh cũng không muốn ép buộc cô phải quan tâm nhiều đến việc của anh, hay của hai bảo bảo. Bởi vì thân phận của cô cũng nhạy cảm, mà hai cậu bé cũng chưa bao giờ nhìn cô lấy một lần, cho nên cô có đến hay không cũng không cần thiết.
Hai người vừa bước vào phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của phụ nữ, làm cho cả hai chấn động tại chỗ.
"Hai đứa thích ăn canh này sao? Vậy hàng ngày mẹ sẽ nấu cho hai con ăn có chịu không? Còn bây giờ mẹ gọt táo cho hai con ăn nhé!" Cô ngồi chính giữa hai chiếc giường bệnh, giọng nói ngọt ngào trò chuyện với hai cậu bé. Đáng ngạc nhiên chính là hai đứa con của anh luôn trầm lặng trong mấy năm nay, lúc này lại rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ phối hợp gật đầu với lời nói của cô gái. Không khí giữa ba người bọn họ rất ấm áp làm cho anh phải ngẩng người đứng đó im lặng nhìn bọn họ.
Không ngờ cô đã trở về mà anh lại không hề hay biết gì, cô cứ thế bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của anh, khiến cho anh phải chấn động. Cả người anh lúc này ngập tràn hưng phấn cùng xúc động, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng nho nhỏ đang ngồi ở đó. Cô hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt thanh thoát, ôm trọn đường cong của cô. Mấy năm qua, gương mặt của cô đã bớt non trẻ, thay vào đó là sự quyến rũ chín mùi của phụ nữ trưởng thành. Mái tóc xoăn nhẹ được cột khéo léo lên, để lộ ra chiếc cổ thon trắng nõn, ánh mắt cô trong suốt lại dịu dàng nhìn hai cậu bé, môi luôn nở nụ cười ngọt ngào. Nhìn cô như thế anh hơi hoảng hốt, nhớ lúc đó, nụ cười ấy luôn vì anh mà nở rộ, còn bây giờ thì sao?
"Cậu chủ, cậu đã đến rồi! Chào cô, Lưu tiểu thư!" Dì Phùng nhìn thấy hai người thì lên tiếng chào hỏi. Tiếng chào này lại làm cho hai người đang trong trạng thái khiếp sợ phục hồi lại.
Lưu Uyển Nhược nghe thấy cách xưng hô của dì Phùng thì hận tới nghiến răng.
Bà già này luôn muốn chống đối cô mà. Mặc dù cô và Hạo chưa kết hôn, nhưng mấy năm qua cô vẫn một mực ở trong biệt thự nhà họ Nghiêm, cũng không khác gì là bà chủ cả. Nhưng bà ta luôn dùng cách gọi “Tiểu thư Lưu” này để phân rõ ranh giới với cô, làm cho cô luôn nhớ đến thất bại của mình. Nhìn thấy Đinh Yến Tử vợ trước của Nghiêm Hạo xuất hiện ở đây làm cho cô hết sức kinh ngạc, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Hạo nhìn chằm chằm vào cô ta, lại càng khiến cho Lưu Uyển Nhược cảm thấy bất an. Nhìn hai thằng nhóc bệnh hoạn vì sự xuất hiện của cô ta mà vui vẻ, gương mặt cũng vì thế mà khởi sắc tốt hơn, điều này khiến cho cô ganh tỵ đến ứa gan.
Mấy ngày gần đây, cô luôn cố gắng thân cận, lấy lòng tụi nó. Nhưng tới một ánh mắt, tụi nó cũng keo kiệt không thèm cho cô. Cô cũng không muốn quan tâm đến tụi nó làm gì nhưng từ khi nghe được Nghiêm Hạo không muốn kết hôn với mình, cô liền nhận ra mình không thể thụ động mà tin tưởng vào tình cảm của anh nữa. Nhưng hôm nay, nhìn Đinh Yến Tử trở về, mới chân chính làm cho cô cảm nhận rõ ràng nỗi bất an mãnh liệt đến như vậy.
Tống Nguyệt Linh nghe thấy dì Phùng chào hỏi ai đó thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đứng trước cửa phòng, nam cao lớn anh tuấn, nữ thì nhỏ nhắn xinh đẹp. Bọn họ đứng kế bên nhau thật khiến cho người ta phải ngưỡng mộ. Khi tầm mắt đụng tới ánh mắt thâm thúy sâu thẳm ấy, cô bình tĩnh nở một nụ cười xã giao đúng mực, đứng lên.
"Nghiêm Tổng, tiểu Thư Lưu, đã lâu không gặp!"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, chỉ đơn thuần mang theo nồng đậm xa cách cùng lạnh nhạt chui vào trong tai của Nghiêm Hạo khiến cho anh thật khó chịu.