Vì uống thay Cố Khuynh Nhược ly rượu, kết quả là đêm qua Cố Hiểu Khê và Uất Trì Ảnh Quân đã có màn ân ái nóng bỏng ngay trên giường.
Sáng hôm sau, lúc Cố Hiểu Khê tỉnh giấc thấy mình gối đầu trên tay Uất Trì Ảnh Quân. Vốn dĩ cô định nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi người mình nhưng vì anh ôm quá chặt, hơn nữa vì chuyện đêm qua nên bây giờ người cô cũng chẳng còn tí sức lực nào. Trong lúc cố gắng để rời khỏi vòng tay của Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê bị sức mạnh to lớn kéo cả cơ thể mình về sau. Giọng Uất Trì Ảnh Quân lạnh lùng vang lên ngay sau đó làm Cố Hiểu Khê thấy chột dạ.
" Em định cứ như vậy mà rời đi sao? Không muốn giải thích gì với anh à? "
Cố Hiểu Khê không nhanh không chậm quay lại, nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân mặt mày băng lãnh khiến cô căng thẳng:" Hôm nay anh sao vậy? Mới sáng sớm đã cau mày rồi. "
" Hiểu Khê, em không định giải thích chuyện đêm qua với anh sao? Vì sao em lại bị hạ thuốc? " Giọng Uất Trì Ảnh Quân nghiêm khắc hỏi rõ. Cảm thấy hơi lạnh liên tục tỏa ra từ người anh, Cố Hiểu Khê hít một ngụm hơi lạnh đang tỏa ra ngày một dày đặc rồi kể lại toàn bộ sự việc đêm qua Nghe xong câu chuyện, anh càng tức giận hơn, lớn giọng trách:" Trần Điềm Điềm sao lại để em bị hạ thuốc chứ? "
" Không phải lỗi của cô ấy. Ly rượu đó vốn dĩ là mời Khuynh Nhược, Điềm Điềm vì bảo vệ em ấy nên mới nhận thay. Lúc em phát hiện nên đã giật lấy rồi uống luôn. "
" Em vì họ mà mạo hiểm vậy sao? May cho em trong ly rượu là thuốc kích dục chứ không phải thuốc độc. " Giọng Ảnh Quân càng lúc càng lớn và gay gắt làm Cố Hiểu Khê thấy khó chịu.
" Anh quát em? "
Cố Hiểu Khê nhấn giọng làm Ảnh Quân vô thức nhận ra mình đã lớn tiếng với cô. Trước khuôn mặt giận dỗi của cô, anh nhanh chóng biện mình.
" Anh không có! "
" Anh giận gì chứ? Chẳng phải đêm qua anh là người hời nhất sao? "
Cố Hiểu Khê nói không sai! Nhớ lại tối qua cả hai điên cuồng đến mức chẳng còn để tâm đến bất kì thứ gì khác ngoài đối phương.
Uất Trì Ảnh Quân nhìn sang Cố Hiểu Khê, lúc này cô đã quay ra chỗ khác. Anh đưa tay vòng qua ôm lấy cơ thể thì cô tuyệt tình hất ra nhưng anh vẫn kiên quyết ôm lấy.
" Anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em. Chỉ là anh thấy em lúc nào cũng vì người khác mà quên mất bản thân mình nên lo lắng cho em. " Vừa nói, Uất Trì Ảnh Quân di chuyển tay xuống eo của cô, sau đó kéo sát vào lòng ngực rắn chắc của mình.
" Hiểu Khê, lúc em uống ly rượu đó, người đầu tiên em nghĩ đến có phải là anh không? "
" Nếu không là anh, em còn cho Điềm Điềm gọi cho anh sao? "
Nhận được đáp án từ Cố Hiểu Khê khiến trái tim Uất Trì Ảnh Quân đột nhiên nóng lên. Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, anh mới biết đáy mắt của cô chỉ toàn là mình.
" Không nói nữa, em phải đến công ty rồi. "
Cố Hiểu Khê chuẩn bị bước xuống giường thì phát hiện cả người mình chẳng còn chút sức lực nào. Ngoài chuyện được Uất Trì Ảnh Quân nâng niu trên giường thì hậu quả của trận kích tình đêm qua dẫn đến hai chân mền nhũn, cả người đau nhức. Cô vừa mới ngồi dậy, hai chân cũng vừa thả dưới giường thì giọng anh truyền đến.
" Trước lúc em tỉnh, anh có gọi điện nói với Điềm Điềm rằng em vẫn còn mệt nên không đến công ty. " Uất Trì Ảnh Quân nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng gợi tình, thong dong nói.
Cố Hiểu Khê ngay lập tức quay lại nhìn anh. Cứ nghĩ cô sẽ cảm ơn và ôm hôn mình vì đã nghĩ đến chuyện tối qua làm cô kiệt sức, nhưng không. Gương mặt Cố Hiểu Khê lúc này sa sầm, ánh mắt sắc lẹm chẳng rời Uất Trì Ảnh Quân dù một giây.
" Em sao vậy? Em vắng mặt một ngày, Cố thị cũng đâu có phá sản. "
" Nhưng ai cho anh quyền tự ý quyết định chuyện của em? " Đôi mắt Cố Hiểu Khê lạnh giá như băng làm Uất Trì Ảnh Quân chẳng nhìn ra cảm xúc lúc này. Giọng nói của cô không lớn nhưng đầy ắp sự phẫn nộ.
Nhận ra cô đang tức giận, Ảnh Quân vội bật dậy khỏi giường, dịu giọng giải thích:" Bởi vì đêm qua em đã vất vả rồi, anh sợ công việc ở Cố thị sẽ làm em mệt thêm. Hiểu Khê, anh lo lắng cho em nên mới tự ý quyết định. "
Nghe lời giải thích của anh, Cố Hiểu Khê cũng dần nguôi giận. Còn chưa kịp phản ứng gì, cô lại bị anh ôm lấy, nhưng lần nay anh phát hiện điều bất thường.
" Hiểu Khê, lúc nãy cơ thể em có chút ấm, nhưng sao bây giờ lại ngày càng nóng vậy? Chẳng lẽ thuốc vẫn chưa hết tác dụng sao? " Uất Trì Ảnh Quân thử dùng tay sờ lên trán Cố Hiểu Khê, anh ngạc nhiên thốt lên: " Trán em cũng nóng nữa. "
Cố Hiểu Khê nghe vậy nên sờ thử trán mình, quả nhiên nóng hơn bình thường. Khác với thái độ ngạc nhiên của Ảnh Quân, cô bình thản nói: " Chắc là bị sốt rồi. "
" Em mặc đồ vào đi, anh gọi James đến. "
" Không cần đâu. Em cũng có bác sĩ riêng. Nhưng em muốn đi tắm trước đã. "
Chân Cố Hiểu Khê vừa chạm xuống sàn, lập tức cả cơ thể cô bị nhấc bỗng lên.
" Anh làm gì vậy? "
" Anh giúp em lau người bằng nước ấm. "
Sau khi mặc quần áo vào, Cố Hiểu Khê nửa nằm nửa ngồi trên giường, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
" Hoàng Mễ, hình như tôi bị sốt rồi. "
Hoàng Mễ nhận được điện thoại, rất nhanh sau đó bà đã có mặt trước cửa nhà của Cố Hiểu Khê. Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, lại thấy cô định ngồi dậy để mở cửa, Ảnh Quân liền ngăn lại, nói:
" Để anh mở cửa. "
Khi cánh cửa vừa mở ra, Hoàng Mễ hoàn toàn sững sốt khi thấy người mở cửa không phải Cố Hiểu Khê. Bà nhìn Uất Trì Ảnh Quân, sau đó ngó vào trong nhà. Rõ ràng là nội thất nhà của Cố Hiểu Khê, nhưng tại sao lại xuất hiện nam nhân chứ?
" Bà là bác sĩ của Hiểu Khê? "
" Đúng vậy. "
" Cô ấy đang ở trong phòng. "