Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 75: Không cần gấp




Trong lúc Cố Hiểu Khê đến chào hỏi chủ buổi tiệc, Cố Khuynh Nhược và Trần Điềm Điềm nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ. Cách đó không xa, một anh chàng với gương mặt điển trai, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, vận trên người một bộ suit tối màu lịch lãm. Xung quanh cậu ta có không ít vị tiểu thư nhưng cậu lại chẳng để ý đến ai. Cậu cầm lấy hai ly rượu, tiến đến chỗ Cố Khuynh Nhược và Trần Điềm Điềm, cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của họ.

" Cố nhị tiểu thư, tôi có thể mời cô một ly không? " Cậu ta hướng ly rượu về phía Cố Khuynh Nhược, đôi mắt đầy say mê nhìn cô. Từ khoảnh khắc cô bước vào phòng tiệc, ánh mắt cậu ta không thể ngừng dõi theo cô.

Thoáng thấy gương mặt Cố Khuynh Nhược bối rối, Trần Điềm Điềm đưa mắt nhìn người trước mặt. Ẩn sâu trong đôi mắt đó là sự nhìn thấu lòng người, Điềm Điềm biết hắn ta không phải người tốt liền lên tiếng giải vây cho Cố Khuynh Nhược.

" Thật ngại quá, cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy được không? "

Sở dĩ trước khi rời đi Cố Hiểu Khê căn dặn Trần Điềm Điềm ở bên cạnh Khuynh Nhược vì hai nguyên do. Thứ nhất, cô không muốn Khuynh Nhược bị bắt nạt giống buổi tiệc tại nhà họ Thẩm. Thứ hai, từ lúc bắt đầu buổi tiệc, Cố Hiểu Khê thấy cậu ta luôn hướng ánh mắt bất chính về phía em gái mình. Quả nhiên là hắn có vấn đề.

Tên kia nghe Trần Điềm Điềm nói dứt, hắn nhìn một lượt cô từ đầu đến chân bằng cặp mắt đánh giá. Nhìn cô cũng không tệ, nhưng tiếc lại không phải người hắn muốn. Hắn cười một tiếng đầy mỉa mai, trả lời Điềm Điềm:

" Cô chỉ là người bên cạnh Cố đại tiểu thư, sao đủ tư cách để nhận ly rượu này chứ. "

" Vậy còn tôi thì sao? "

Cố Hiểu Khê từ phía sau hắn bước tới, giọng nói đầy cao ngạo khiến hắn không hiểu sao như bị rơi vào hố băng. Từ khi cô đặt chân vào buổi tiệc, không ít người bị cô làm cho điên đảo thần hồn, không thể rời mắt khỏi. Vậy nên, mỗi hành động của Cố Hiểu Khê đều được rất nhiều người chú ý đến, chẳng hạn như lúc này.

Cô nói tiếp: " Nếu cô ấy không đủ tư cách uống thay ly rượu này, vậy tôi đủ đúng không? "

Dứt lời, Hiểu Khê giật lấy ly rượu vang vẫn còn hướng về phía Khuynh Nhược, một hơi uống cạn. Tức thời, cả căn phòng lớn vì hành động của cô mà im lặng một cách đáng sợ.

Uống xong, Cố Hiểu Khê bước đến nói lời tạm biệt với chủ buổi tiệc, sau đó cả ba cùng nhau ra về.

Trên xe đưa Cố Khuynh Nhược về, Cố Hiểu Khê ngồi một góc, hai mắt nhắm chặt, cả người chẳng có phản ứng nào. Cố Khuynh Nhược ngồi bên cạnh thấy thế, gương mặt không giấu được lo lắng.

" Chị à, chị không sao chứ? "

Cố Hiểu Khê không đáp lời, nhưng lắc đầu tỏ ý bản thân vẫn ổn.

Cánh cổng nhà họ Cố vừa mở ra, Khuynh Nhược bước xuống xe. Trước khi cô ấy vào nhà cũng không thấy yên tâm, quay đầu nói với Điềm Điềm.

" Giúp em chăm sóc chị ấy. " Thấy Trần Điềm Điềm gật đầu, Khuynh Nhược mới yên tâm vào trong.

Tận mắt thấy Khuynh Nhược vào đến nhà, Cố Hiểu Khê mới có thể nhẹ nhõm. Lúc này xe vẫn chưa rời đi, Trần Điềm Điềm trong lòng không khỏi lo lắng với tình trạng của Hiểu Khê. Cô ấy quay đầu nhìn, lúc này mặt Hiểu Khê đã đỏ bừng, mồ hôi không ngừng tuôn ra.

" Cố gia, tôi đưa Người đến chỗ của Hoàng Mễ. "

" Không cần, đưa tôi về nhà đi. "

Trên đường về, Điềm Điềm không khó nghe ra tiếng thở gấp của Hiểu Khê.

Còn Cố Hiểu Khê, nhớ đến cảnh tên kia bỏ thuốc vào ly rượu rồi đi đến mời Khuynh Nhược, cô hận không thể giết hắn ngay tại đó. Nhưng cho dù ly rượu lúc nãy là hắn mời em gái cô hay Điềm Điềm thì cô vẫn sẽ uống thay họ.

Vào đến nhà, cánh cửa vừa được đóng lại sau lưng, Cố Hiểu Khê vội căn dặn Trần Điềm Điềm.

" Tôi sẽ vào phòng tắm ngâm nước lạnh, cô giúp tôi gọi cho Ảnh Quân đến đây. Nhanh lên! "

" Dạ. "

Lúc này tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân đang trong phòng ngủ thì nhận được cuộc gọi của Điềm Điềm. Anh nghe máy, giọng vô cùng lạnh lùng.

" Chuyện gì? "

" Uất Trì lão đại, Cố gia bị hạ thuốc rồi. "

Vừa nghe đến Cố Hiểu Khê gặp chuyện, ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân lập tức thay đổi. Anh lo lắng hỏi.

" Hai người đang ở đâu? "

" Thuộc hạ đã đưa Cố gia về nhà rồi. "

" Tôi sẽ đến đó ngay. "

Uất Trì Ảnh Quân nhanh chóng phóng xe với tốc độ đáng kinh, rất nhanh sau đó đã lên đến nhà của Cố Hiểu Khê. Vừa vào bên trong, anh sốt sắng hỏi:

" Hiểu Khê đâu? "

" Cố gia đang ngâm nước lạnh trong phòng tắm. "

" Được rồi, cô về đi, ở đây để tôi lo. "

" Dạ. "

Uất Trì Ảnh Quân mở cửa phòng ngủ của Cố Hiểu Khê ra, anh thấy dưới sàn là quần áo đã bị cô vứt xuống. Lần theo những món đồ này, anh đi đến phòng tắm. Và tại đây, cửa phòng không hề được khóa lại. Ảnh Quân đi đến cửa đã nhìn thấy Cố Hiểu Khê nằm trong bồn, đầu tựa vào thành bồn. Tuy là ngâm mình trong nước lạnh nhưng vẫn không giúp cô dễ chịu chút nào, mặt vẫn còn đỏ. Cơ thể Cố Hiểu Khê khẩn cấp khó chịu, vì hai mắt cứ hoa cả lên nên cô nhắm mắt chờ Uất Trì Ảnh Quân đến. Trong người cô nóng lên như lửa đốt, bụng dưới lại râm rang khó chịu.

" Hiểu Khê. "

Nghe giọng nói thân thuộc kia, Cố Hiểu Khê mới từ từ mở mắt, nhìn quanh phòng tìm Uất Trì Ảnh Quân.

" Ảnh Quân, anh đến rồi. " Trong mờ ảo, cô thấy Ảnh Quân chạy đến bên mình.

Nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân không ngừng uốn éo trong làn nước, Ảnh Quân ngồi xuống bên cạnh mà trái tim cũng khó chịu theo. Anh nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô, lo lắng hỏi:

" Em bây giờ thấy thế nào? "

" Em rất khó chịu. "

Cố Hiểu Khê vừa dứt lời, Uất Trì Ảnh Quân lấy khăn tắm choàng lên cơ thể tuyệt mỹ kia, sau đó bế cô quay lại giường ngủ. Vừa đặt thân thể Hiểu Khê nằm xuống, tay cô đã trượt từ cổ anh xuống cúc áo, ngón tay không nhanh không chậm cởi cúc áo của anh rồi luồn vào trong, trượt dài xuống phần cơ đã căng lên, nói với vẻ không chịu được:

" Ảnh Quân, giúp em... "

Cố Hiểu Khê nhìn Uất Trì Ảnh Quân bằng ánh mắt nóng bỏng mà kiên quyết. Giọng cô đầy ma mị, cùng với dáng vẻ đầy câu dẫn như muốn câu hồn đoạt phách ai kia. Rất nhanh, cúc áo trên người anh đã bị cô cởi ra hết, bàn tay không ngừng chạm vào cơ thể màu đồng đầy lực lưỡng, liên tục vuốt ve khiến anh không thể cự tuyệt. Uất Trì Ảnh Quân giữ chặt lấy tay Cố Hiểu Khê để cô không náo, lập tức trên mặt cô hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó anh cúi người nói nhỏ bên tai, giọng đầy ám muội.

" Không cần gấp, anh là của em. "