Nhạc Thiếu Siêu đặt điện thoại xuống bàn, anh ta nhắm mắt lại, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh. Chỉ khi bình tĩnh mới có thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, nhưng dù có hít bao nhiêu hơi cũng vô dụng, bởi anh ta không ngờ mối thù giữa mình và Uất Trì Ảnh Quân lại có ngày liên lụy đến Cố Hiểu Khê. Trong chớp mắt, sắc mặt Nhạc Thiếu Siêu càng lúc càng nặng nề, lông mày rủ xuống đầy khó chịu cùng với vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt. Anh ta ra hiệu cho một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, thân hình cao to lực lưỡng với nước da rám nắng, gương mặt nghiêm nghị khiến người khác không dám đến gần.
" Lão đại có gì sai bảo? " Thuộc hạ thân cận của Nhạc Thiếu Siêu - Chấn Phong tiến đến.
Trong tất cả các thuộc hạ của Nhạc Thiếu Siêu, Chấn Phong chính là người mạnh nhất. Cậu ta nhiều năm liền là đội trưởng huấn luyện trong tổ chức và không ít lần rơi vào cảnh thập tử nhất sinh vì lão đại của mình. Cũng vì vậy, Chấn Phong rất được Nhạc Thiếu Siêu coi trọng và tín nhiệm.
" Tôi cho cậu nửa tiếng, lập tức tra cho tôi tình hình gần đây của bang Hoàng Long. " Nhạc Thiếu Siêu mặt mày khó coi, ra lệnh cho Chấn Phong.
" Thuộc hạ đã rõ. "
Trong thời gian chờ đợi Chấn Phong điều tra, Nhạc Thiếu Siêu không khỏi nóng lòng sốt ruột. Anh ta không lo đến chuyện bản thân bị vu cáo là cướp số hàng của Hoàng Long, điều khiến Nhạc Thiếu Siêu lo nhất chính là sự an toàn của Cố Hiểu Khê. Lúc trước từng có người nói, nếu đã bị Hoàng Long bắt giữ và đưa đến nhà lao thì lúc trở ra cũng chỉ còn nửa cái mạng. Chỉ nghĩ đến điều này, Nhạc Thiếu Siêu đã đau khổ chống trán. Đúng nửa tiếng sau, đó là nửa tiếng mà anh cảm thấy lâu nhất trong đời mình. Chấn Phong đứng trước mặt Nhạc Thiếu Siêu, giọng khàn đục nghiêm chỉnh báo cáo.
" Lão đại, thuộc hạ vừa tra ra được cách đây vài hôm Hoàng Long bị cướp số vũ khí khi đang trên đường đưa về căn cứ. "
" Có tra ra được là kẻ nào không? " Giọng nói của Nhạc Thiếu Siêu cất lên vô cùng u ám.
" Dạ không. Thuộc hạ của Hoàng Long hôm đó chỉ có duy nhất một người sống sót. "
Nhạc Thiếu Siêu nghe xong báo cáo điều tra, anh ta bắt đầu suy tính mọi chuyện một cách kĩ càng. Đôi mắt anh ta bắt đầu toát lên vài phần sát khí, giọng nói không lớn nhưng đầy ấp sự phẫn nộ.
" Tập hợp người rồi cùng tôi đến Bán Hải. Hôm nay cho dù tôi và Uất Trì Ảnh Quân có đánh nhau đến nỗi kẻ sống người chết cũng phải đưa Hiểu Khê an toàn trở về. "
Nghe theo lệnh của lão đại, Chấn Phong nhanh chóng tập hợp người trong bang. Chiếc xe sang trọng chở Nhạc Thiếu Siêu vừa rời khỏi Nhạc gia thì phía sau lập tức được nối đuôi bởi ba chiếc xe khác.
Tại Bán Hải lúc này, Cố Hiểu Khê ngồi tựa lưng vào thành giường, Uất Trì Ảnh Quân ngồi cách cô không xa, nhưng giữa cả hai như có vật cản nên chẳng ai chịu mở lời với ai. Cứ cách vài phút, Ảnh Quân lại lén nhìn cô, được một lúc thì ánh mắt hai người giao nhau. Anh vì bị phát hiện nhìn trộm, bề ngoài tuy vẫn tỏ ra bình thản nhưng thật chất trong lòng đang ngượng ngùng. Cố Hiểu Khê vẫn tiếp tục giữ im lặng. Cô cúi đầu suy ngẫm lại mọi việc đã xảy ra vào tối đó, rất lâu sau mới chịu lên tiếng: " Ảnh Quân, tôi muốn biết lời khai của nhân chứng. "
" Nhân chứng nói kẻ cướp số hàng có dáng người giống cô, còn biển số xe là của thuộc hạ Nhạc Thiếu Siêu. "*Cố Hiểu Khê nghe đến đây liền phát hiện điểm không đúng: *" Không có khả năng. Tối hôm đó tôi ở nhà từ sớm, tuy không có bằng chứng nhưng còn về Nhạc Thiếu Siêu, anh ta vốn không có thuộc hạ là nữ. " *Câu trả lời của cô chắc nịch khiến anh ngạc nhiên.
*" Làm sao cô biết được? " *Uất Trì Ảnh Quân đưa mắt nhìn thẳng Cố Hiểu Khê.
" Vì từ lúc chúng tôi quen nhau, anh ta đã từ chối tất cả nữ nhân. " Biểu cảm của Cố Hiểu Khê vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng. Trong phút chốc, Ảnh Quân còn nghĩ rằng Hiểu Khê rất tự hào vì Nhạc Thiếu Siêu vì mình mà không để mắt đến nữ nhân khác.
" Vậy làm sao cô biết được chuyện này không phải do hắn làm? " Theo suy nghĩ đó, Uất Trì Ảnh Quân bắt đầy cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng hỏi tiếp.
*" Bởi vì anh ta sẽ không động đến bạn bè của tôi. " *Cô vô cùng bình tĩnh giải thích.
Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, bên ngoài liền có tiếng của Bạch Lang truyền vào. Thì ra Nhạc Thiếu Siêu và người của anh ta đang đứng trước cổng, đòi Uất Trì Ảnh Quân phải thả Cố Hiểu Khê nếu không tự anh ta sẽ vào trong và đưa cô đi. Để tránh hai bang xảy ra hỗn chiến, Hắc Lang đã đứng ngăn cản trước cửa, sau đó lệnh cho Bạch Lang báo tin.
Bạch Lang hớt hải chạy đến trước cửa phòng liên tục gõ cửa mới có thể cắt ngang sự căng thẳng giữa hai người. Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê hướng mắt về phía ngoài, anh cất giọng sắc lạnh: " Có chuyện gì? " Bạch Lang lập tức báo cáo: " Lão đại, Nhạc Thiếu Siêu và người của hắn đang ở trước cổng. Hắc Lang cũng đang ở dưới để ngăn bọn họ vào bên trong. " Uất Trì Ảnh Quân nghe xong liền nhìn sang Cố Hiểu Khê, quả nhiên cô rất quan trọng đối với hắn.
Ảnh Quân quay sang đổi giọng thân mật: " Cô ở đây đi, tôi xuống dưới xem thế nào. "
" Hai người các anh đừng đánh nhau là được. " Cố Hiểu Khê nói xong liền thở dài. Lần trước cả hai đã xém đánh nhau, hi vọng lần này sẽ tốt hơn một chút. Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy, bèn gật đầu đồng ý với cô.
Khi anh rời khỏi phòng, Bạch Lang lập tức theo sau. Dưới nhà, trước mắt Uất Trì Ảnh Quân là đám người của Nhạc Thiếu Siêu đứng trước cổng, nhưng bọn họ một bước không không lấn vào trong, thuộc hạ của hai bên còn đang giơ súng chĩa vào đối phương. Nếu bên Uất Trì Ảnh Quân, Hắc Lang là người dẫn đầu thì bên của Nhạc Thiếu Siêu có Chấn Phong. Ảnh Quân bước lên trên, đứng đối mặt với Nhạc Thiếu Siêu.
" Nơi này không hoan nghênh mày, khôn hồn thì cút đi! " Uất Trì Ảnh Quân thẳng thừng răn đe. Nhạc Thiếu Siêu cũng chẳng để tâm đến lời anh nói, vì mục đích anh ta đến đây không phải gây chiến.
" Thả Hiểu Khê ra. " Nhạc Thiếu Siêu vào thẳng lý do khiến anh ta đến nơi chết tiệt này. Nếu không phải vì cô, có cho người mang kiệu đến mời Nhạc Thiếu Siêu cũng chẳng thèm.
*" Ha.. " *Uất Trì Ảnh Quân cười lên một tiếng nham hiểm trước đối thủ của mình.
" Mày muốn gì? " Nhạc Thiếu Siêu đè thấp giọng, lúc này chẳng còn muốn tranh luận dây dưa nữa.
" Muốn mày giao trả hàng lại. " Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, bình thản đưa ra điều kiện để thả Cố Hiểu Khê.
*" Tao không lấy thứ đó của mày. " *Nhạc Thiếu Siêu ánh mắt tức giận nỏi tơ đỏ, nhìn thẳng vào mắt Uất Trì Ảnh Quân, gằn từng câu từng chữ.
"* Được thôi, mày không nhận cũng không sao. Vậy tao sẽ để Hiểu Khê của mày thay mày nhận hình phạt của Hoàng Long. "* Uất Trì Ảnh Quân vừa nói dứt liền lần nữa cười nham hiểm rồi quay người bước vào trong. Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy nên không kiềm chế được mà siết chặt tay thành quyền. Anh ta chau mày, vừa tức giận lại sợ Uất Trì Ảnh Quân thật sự làm Cố Hiểu Khê bị thương nên đã lên tiếng cảnh cáo: " Mày dám động đến cô ấy, tao sẽ san bằng chỗ này của mày. "
Uất Trì Ảnh Quân đi được vài bước, nghe được lời này cũng phải đứng lại. Anh chẳng màng xoay người nhìn Nhạc Thiếu Siêu, chỉ lạnh nhạt đưa ra điều kiện: " Tao cho mày thời gian là ba ngày. Ba ngày sau tao không nhận được đồ của tao thì mày cũng biết hậu quả thế nào rồi đó. " Nói dứt, Ảnh Quân thong dong vào trong.
Nhạc Thiếu Siêu và người của anh ta nghe vậy thì rời đi, thái độ vô cùng khẩn trương. Anh ta nhất định sẽ đưa Cố Hiểu Khê rời khỏi nơi này, cũng nhất quyết không để người cô có một vết thương nào.
Trong phòng ngủ của Uất Trì Ảnh Quân, sau khi anh rời đi, vì không an lòng nên Cố Hiểu Khê đã rời khỏi giường. Cô đứng bên cửa sổ và nhìn đám người của hai bang phái chĩa súng vào nhau đầy căng thẳng. Khi Ảnh Quân quay trở lại, câu đầu tiên mà anh nói với Cố Hiểu Khê chính là: " Tôi và hắn không có đánh nhau. "
" Nhưng anh đã dùng tôi để uy hiếp anh ấy? " Uất Trì Ảnh Quân không phủ nhận, anh tiến đến bên giường rồi ngồi xuống, đồng thời nói: " Hiểu Khê, tôi xin lỗi, nhưng tất cả bằng chứng đều hướng về Nhạc Thiếu Siêu. "
" Nhưng nếu thật sự không phải Nhạc Thiếu Siêu làm thì sao? "
" Đến lúc đó tôi tự có cách xử lý. "