Mang thai đến tháng thứ hai, Uất Trì Ảnh Quân nóng lòng không đợi được đến lúc Cố Hiểu Khê đồng ý gả cho mình nữa, thế là anh một mình chuẩn bị cho hôn lễ sẽ diễn ra vào tháng sau. Một mình chuẩn bị mọi thứ, tuy rằng có chút vất vả nhưng khi nghĩ đến chuyện cô sắp trở thành vợ mình, những vất vả kia xem ra cũng xứng đáng.
Vào một ngày nọ, Cố Hiểu Khê tỉnh giấc đã không thấy người nằm chung giường với mình. Ăn sáng xong, nghe thuộc hạ nói lại, cô mới biết anh lại tất bật chuẩn bị cho hôn lễ. Nghĩ kĩ lại, kết hôn là chuyện của hai người, nhưng bây giờ chỉ có mỗi anh phụ trách chuyện này. Chính vì điều đó, trong thâm tâm cô không ngừng xuất hiện những lời tự trách chính mình.
Trời sắp vào trưa, Cố Hiểu Khê đang dùng phòng làm việc của Uất Trì Ảnh Quân để xử lý một vài chuyện của Cố thị. Dù trước đó cô đã nhượng lại toàn bộ cổ phần cho Cố Sâm, nhưng bây giờ vẫn còn ở Trung Quốc, hơn nữa nhiều năm qua Cố thị nhờ có cô mà như diều gặp gió, bây giờ dứt khoác nói không quan tâm thì không được. Đang lúc chú tâm làm việc, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, Cố Hiểu Khê cũng vì thế mà có chút mất tập trung, ngước đầu lên và cất tiếng hỏi:
" Chủ mẫu. "
Về cách xưng hô này, không thể không nói đến Uất Trì Ảnh Quân. Ngay sau khi biết Cố Hiểu Khê mang thai, anh lệnh cho toàn bộ thuộc hạ Hoàng Long bắt đầu từ ngày đó phải gọi cô là chủ mẫu, dù cho lúc đó cả hai vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng.
Người bên ngoài tiếp tục nói: " Chủ mẫu, Hứa tổng đang ở bên dưới. "
" Mời lên đây. "
" Dạ. "
Rất nhanh, cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra. Bạch Lang mở cửa, đưa tay mời người con gái mặc bộ suit màu trắng tinh khôi bước vào. Cô gái có mái tóc dài ngang lưng, gương mặt vô cùng hoàn mĩ khiến ai cũng phải ganh tị. Mày ngài mắt phượng, đôi môi nhỏ nhắn cùng với chiếc mũi cao thẳng làm áp đảo tất cả.
Trước hành động lịch sự và kính cẩn của Bạch Lang, cô ấy cúi nhẹ đầu tỏ lòng biết ơn rồi nhanh nhẹn vào trong. Lúc này Cố Hiểu Khê đã rời khỏi bàn làm việc, cô ngồi ở bàn tiếp khách, vừa thấy cô ấy bước vào thì đứng dậy. Cô ấy nhìn thấy cô cũng không giấu được sự hân hoan, mừng rỡ reo lên:
" Gia Tuệ. "
Cả hai thân thiết ôm lấy nhau và hôn vào má đối phương. Cố Hiểu Khê mời Hứa Gia Tuệ ngồi, sau đó tiếp tục rộn rã nói chuyện với nhau.
" Lúc trước chị có nghe cậu nhắc đến chuyện em bị hôn mê một thời gian, sau đó lại nghe rằng em đã đính hôn. "
" Đúng vậy, nhưng chị làm em bất ngờ hơn đó! Không gặp một thời gian mà giờ chị chuẩn bị kết hôn rồi. "
Cô nghe thế, bất giác đỏ mặt, trong mắt ngập tràn hạnh phúc. Hứa Gia Tuệ thấy vậy thì cười nhẹ, nói tiếp.
" Nói đến kết hôn, em đến đây cũng vì chuyện này. "
Hứa Gia Tuệ từ dưới sàn lấy lên một chiếc vali chuyên dụng của mình. Đến khi mở ra, Cố Hiểu Khê bình thản trước ánh sáng lấp lánh mà bên trong tỏa ra, mà thứ ánh sáng ấy là từ những viên kim cương tinh xảo với nhiều kích thước khác nhau được đặt gọn bên trong.
Gia đình Hứa Gia Tuệ có một tập đoàn chuyên bán trang sức và các loại đá quý, và cũng như Cố Hiểu Khê, cô chưa từng trải qua cái gọi là " trọng nam khinh nữ ". Trước sự thông minh và nhạy bén của mình, cô đã trở thành người thừa kế của Hứa gia sau khi sức khỏe hồi phục.
Cố Hiểu Khê nhìn mấy viên kim cương lấp lánh kia, nhưng trong mắt cô lại cảm thấy chúng thật bình thường vô vị.
" Chuyện tổ chức hôn lễ là anh ấy quyết định, thế mấy chuyện này cũng để anh ấy quyết luôn đi, chị không có ý kiến. "
Trong mắt Cố Hiểu Khê, những viên kim cường này thật vô vị. Nhưng có lẽ cô không biết rằng, có bốn chiếc xe luôn đi theo bảo vệ Hứa Gia Tuệ chỉ để đưa chúng đến Bán Hải.
Vốn nghĩ Uất Trì Ảnh Quân sẽ chuẩn bị thứ gì đó thật đặc biệt cho mình, nhưng khi biết anh nhờ Hứa Gia Tuệ mang đến mấy viên kim cương kia, cô lại cảm thấy có chút thất vọng.
Không biết qua bao lâu, Uất Trì Ảnh Quân từ bên ngoài trở về Bán Hải. Biết được Hứa Gia Tuệ đã đến từ sớm, còn Cố Hiểu Khê thì đang nghỉ ngơi trong phòng, thế là anh liền lên phòng xem tình hình. Thấy cô nằm trên giường ngủ một cách ngon lành, anh bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Ảnh Quân tiến đến bên giường, cẩn thận ngồi xuống ngay bên cạnh vì sợ làm cô thức giấc. Anh đưa tay sờ lên bụng của cô, trong lòng bỗng dâng lên sự xúc động. Con của anh! Vợ của anh! Nghĩ rồi, Ảnh Quân nhẹ nhàng đặt nụ hôn vào lòng bàn tay Cố Hiểu Khê.
Đến khi Cố Hiểu Khê thức dậy sau giấc ngủ trưa, cô bỗng thấy ở bàn tay trái của bình có chút nặng. Cô dụi mắt, nhìn kĩ mới nhận ra ở ngón áp út của mình đã đeo nhẫn từ lúc nào. Trái tim Hiểu Khê thắt lại, chiếc nhẫn được gắn một viên đá padparadscha 18 carat, viền xung quanh là những viên kim cương nhỏ. Lúc tay cô định sờ vào, một giọng nói bỗng cất lên làm cô rụt tay lại.
" Em thích không? "
Uất Trì Ảnh Quân nằm bên cạnh từ lúc nào mà cô cũng không hay? Hay vì quá thích chiếc nhẫn này nên cô không còn quan tâm những thứ khác?
" Đây là nhẫn cưới mà anh đã đặt Hứa tổng đích thân làm ra, cô ấy nói chiếc nhẫn này có tên là " Ánh sáng của tình yêu " "
Cố Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, trong đầu không ngừng lặp lại cái tên của nó.
" Hiểu Khê, gả cho anh. Sau này Bán Hải chính là nhà của em. "
Cô cười với Uất Trì Ảnh Quân tình tứ, khóe mắt lúc này đã ngập trong sương mù, hạnh phúc đáp.
" Em đồng ý! "
Trước lời chấp nhận của Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân thiếu điều chỉ muốn bế lấy cô và nhấc lên cao. Song, nhớ đến đứa bé, anh đành ghì cô nằm xuống giường, từ từ di chuyển xuống bên dưới.
" Ảnh Quân, anh làm gì vậy? Cận thận đứa bé. "
Anh dừng lại trước bụng của cô, vén áo lên và nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên đó.
" Anh hôn con. "
Nói rồi, Ảnh Quân đặt lên môi Cố Hiểu Khê một nụ hôn đầy nóng bỏng, sau đó tinh quái nói.
" Còn đây là hôn em. "
Ánh sáng của tình yêu! Đây thực sự là ánh sáng của tình yêu!