Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Chương 164: Hai mươi bảy năm




Những giọt nước mắt nóng hổi sôi trên mặt người phụ nữ. Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Cố Hiểu Khê, bà không nhanh không chậm tháo chiếc kính mát xuống, để lộ ra đôi mắt màu xanh biếc điểm xuyết màu đen ở viền đang ngấn lệ.

Sau khi chiếc kính mát được tháo xuống, Cố Hiểu Khê mới có thể nhìn tường tận gương mặt của bà ấy. Những nếp nhăn trên gương mặt bà lại như một bức hoạ đơn sơ, đường nét rõ ràng, đếm được trên đầu ngón tay

Đối diện với người được cho là mẹ mình, cô căng thẳng đứng liếm môi, bối rối đứng tại chỗ. Cố Hiểu Khê nhìn bà ấy nửa quen nửa lạ, nghi hoặc hỏi Huyền Minh Thiên.

" Không thể nào... Mẹ thuộc hạ đã mất sau khi sinh thuộc hạ... "

Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Huyền Minh Thiên, phát hiện ông ấy cũng đang nhìn mình. Bằng ánh mắt nghiêm túc, ông điềm nhiên như không, bình thản đáp lời:


" Tôi không có lừa cô, lát nữa sẽ có người đến để xác nhận chuyện này. "

Huyền Minh Thiên dứt lời chưa được bao lâu, bên ngoài đã có tiếng bước chân vọng vào trong. Cánh cửa phòng làm việc một lần nữa mở ra, lần này là Hắc Lang đến, đi phía sau cậu còn có hai người khác.

" Cố lão gia, Cố nhị tiểu thư, mời! "

Cố Hiểu Khê vừa nghe đến ba mình đến, cô vội quay đầu lại nhìn. Cả hai cha con họ vừa gặp nhau, ông liền đi đến chỗ con gái, quan tâm hỏi.

" Hiểu Khê, con sao rồi? "

" Ba... "

Nhìn thấy sắc mặt cô có chút kì lạ, Cố Sâm không khỏi lo lắng. Đến khi ý thức được trong phòng còn có những người khác, ông mới đưa mắt nhìn xung quanh. Bất chợt, đôi mắt Cố Sâm dừng lại ở người phụ nữ kia. Đối diện với bà ấy, ông như bị điểm huyệt, bất động mất một lúc. Gương mặt này, ánh mắt này, dường như qua bao nhiêu năm, ông cũng đã già đi, chỉ có bà ấy là không hề thay đổi. Sau vài tiếng gọi của Cố Hiểu Khê cũng như Cố Khuynh Nhược, Cố Sâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy ào đến chỗ người phụ nữ ấy, ôm chặt lấy bà vào lòng, khoé mắt bất giác đã đỏ, gào lên một cách đáng thương:


" Tiểu Diệp, thật sự là em sao? Anh... anh không nằm mơ có đúng không? "

Người phụ nữ ấy lịch thiệp đẩy người Cố Sâm ra, vội lấy tay lau đi nước mắt của chính mình.

" Đúng vậy, anh không nằm mơ. Tôi vẫn còn sống. "

Dù rằng hành động của bà ấy đối với Cố Sâm không khỏi xa cách, nhưng ngay lúc này trong lòng ông ngoài hân hoan thì chẳng có chút oán trách nào. Cố Sâm đưa tay ra nắm lấy tay bà, bà ấy lại ý tứ rút lại. Ông thấy thế cũng không nói gì, nhanh chóng quay sang nói với Cố Hiểu Khê.

" Hiểu Khê, đây là mẹ của con. "

Phải đến khi Cố Sâm một lần nữa xác nhận sự thật này, Cố Hiểu Khê mới hoàn toàn tin người phụ nữ này là mẹ mình. Nhưng dù thế, trong đầu cô không ngừng chạy ra hàng loạt câu hỏi, bất giác cô nhìn đến Huyền Minh Thiên. Chỉ có ông mới biết tất cả đáp án trong chuyện này.


" Nhưng rõ ràng hôm đó Tô Hạ khai ra bà ta đã tim kali cho mẹ... "

" Chuyện này phải kể đến lúc ở bệnh viện. "

Trở lại bệnh viện Thiên Trăng hai mươi bảy năm trước, sau khi Cố Hiểu Khê được sinh ra, Tô Hạ đã định tiêm kali vào cơ thể người mẹ. Ngay khi kim tiêm vừa đặt lên, đột nhiên một vật thể nào đó đã dí sát vào đầu bà ta khiến bà ta phải dừng lại vài giây. Sau khi ý thức được thứ ở sát đầu mình là miệng súng, Tô Hạ run rẩy, nghe thấy giọng nói lạnh lùng ở sát bên tai vang lên.

" Kẻ kia cho bà bao nhiêu tiền, tôi cho bà gấp mười lần. Đổi lại tôi cần bà bảo toàn tính mạng cho cô ấy, và ngậm miệng lại. "

Chính vì thế, các bác sĩ lúc ấy đã thành công ổn định cho tiểu Diệp và cô ấy được máy bay đưa về Anh Quốc bằng một cửa sau đã được che đậy.
Sau khi Huyền Minh Thiên kể lại sự thật năm đó, Cố Hiểu Khê mới vỡ lẽ mọi chuyện. Cô lúc này cũng không còn nghi hoặc nữa, chạy thẳng đến bên mẹ, nước mắt đầm đìa và ôm lấy bà.

" Mẹ, cuối cùng con cũng đã được gặp mẹ rồi... "

" Hiểu Khê, mẹ xin lỗi vì bây giờ mới để con biết sự thật. "

Bà dang tay ôm lấy con gái vào lòng, đôi mắt xinh đẹp phủ một lớp sương dày nhưng toát lên vẻ hạnh phúc.

" Không sao... Mẹ về là tốt rồi... Con nhớ mẹ lắm, con cứ nghĩ cả đời này không có cơ hội được ở bên cạnh mẹ nữa... "

" Không đâu, mẹ đã luôn ở bên con lúc con ở Anh Quốc. "

Cố Hiểu Khê nghe thế liền đưa mắt nhìn bà. Bà ấy chỉ cười lên một tiếng, sau đó lấy từ trong túi xách một bộ tóc giả có màu hơi bạc. Nhìn kĩ, cô thấy màu tóc này có phần quen thuộc, chỉ cần bà ấy đội vào thì rất giống một người... Là Alana! Nghĩ đến đây, đôi mắt cô một lần nữa mở to, kinh ngạc hốt lên.
" Mẹ là dì Alana? "

" Alana là tên tiếng Anh của mẹ. "

" Thế còn màu mắt? "

" Mẹ đã đeo kính áp tròng suốt quá trình ở bên con. "

Hóa ra, người dì mà cô luôn xem như người thân ruột thịt lại chính là mẹ ruột của mình. Hoá ra bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cô bằng một cách khác.

Cố Sâm khi biết chuyện, ông một mặt càng oán hận Thái Tuyết Anh đã làm ra chuyện ở bệnh viện, nhưng đồng thời cũng dành cho Huyền Minh Thiên cặp mắt thù địch.

" Tiểu Diệp, hôm Hiểu Khê kết hôn, em cũng có mặt đúng không? Em xuất hiện cùng người đàn ông đó, đúng chứ? "

" Đúng vậy! "

" Em đã ở bên cạnh hắn suốt hai mươi bảy năm? "

" Không sai! "

Cố Sâm nghe xong thì cơn giận trong người như bùng lên. Ông đi đến nắm lấy cổ áo Huyền Minh Thiên và siết chặt, trong mắt hiện lên ngọn lửa ngày càng lớn.
" Tại sao chứ? Tại sao lại chia cắt gia đình chúng tôi chứ? "

" Cố Sâm, anh mau bỏ anh ấy ra. "

Tiểu Diệp nhìn thấy hành động có phần bốc đồng của Cố Sâm thì không khỏi hoảng hốt. Bà chạy đến chỗ hai người họ, gỡ tay Cố Sâm ra khỏi áo của Huyền Minh Thiên. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bà dành cho người đàn ông kia, Cố Sâm lớn tiếng quát.

" Tiểu Diệp, em vì người đàn ông này mà rời bỏ anh và Hiểu Khê suốt hơn hai mươi năm, bây giờ em còn bênh vực hắn. "

" Nếu không có anh ấy thì bây giờ anh còn gặp lại tôi được sao? "

Cố Sâm nghe thế cũng thả lỏng tay ra khỏi người Huyền Minh Thiên, nhưng ánh mắt nhìn ông ấy vẫn còn sự thù địch. Còn về phần tiểu Diệp, bà cố hít thở để giữ được bình tĩnh, sau đó nhắc nhở Cố Sâm.

" Anh nói chuyện với anh ấy lịch sự một chút có được không? "
" Dựa vào cái gì chứ? "

" Dựa vào việc anh ấy là anh trai của tôi. "

Trước tuyên bố của bà ấy, Cố Sâm và Cố Hiểu Khê đều ngây người.

" Nếu lão đại là anh trai của mẹ, vậy... "

" Đây là cậu của con, và tên của mẹ là Huyền Diệp. "