Mất một lúc để cầm máu cho Cố Hiểu Khê, cũng may là vết cắt không sâu, không ảnh hưởng đến tính mạng của cô. Nhưng qua sự việc lần này, Uất Trì Ảnh Quân tự thề với lòng sẽ không để cô rời khỏi mắt mình dù chỉ một giây.
Nhìn cô nằm trên giường với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt nhắm nghiền, nghĩ đến những đau đớn mà cô phải chịu trong thời gian qua, trái tim Ảnh Quân rất đau đớn.
" Hiểu Khê, sao em lại khờ đến vậy. Có chuyện gì sao không cho anh biết mà lại chọn cách tự sát chứ? Em không tin tưởng anh sao? "
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, bỗng một hồi chuông điên thoại vang lên, song vẫn không hoàn toàn phá bỏ được bầu không khí ấy. Hoàng Mễ lấy điện thoại ra từ túi áo, bà lặng đi một lúc rồi di chuyển đến một góc, chạm vào nút nhận cuộc gọi.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng sắc bén truyền đến tai Hoàng Mễ.
" Không phải Melanie nói sẽ về lại Anh Quốc sao? Trần Điềm Điềm đã liên lạc với cô ta suốt hai ngày nhưng vẫn không được. "
Hoàng Mễ lẳng lặng đưa mắt nhìn sang Cố Hiểu Khê đang nằm trên giường, giọng bà dè dặt đáp lời Huyền Minh Thiên.
" Melanie hiện tại không thể trở về được thưa Ngài. "
" Lý do. "
" Cô ấy bị tái sang chấn, hiện đang ở Bán Hải, chỗ của Uất Trì lão đại. "
Không lâu sau, cuộc nói chuyện giữa Huyền Minh Thiên và Hoàng Mễ cũng kết thúc. Bà tiến đến chỗ mọi người, khuôn mặt căng thẳng cũng đã dãn ra được một chút, bình thản cất lời:
" Tôi nghĩ có một người có thể giúp Melanie. "
" Ai? "
Một vài ngày sau, Uất Trì Ảnh Quân từ trên phòng nhìn xuống thấy xe của mình chạy vào trong sân. Từ trên xe, một người phụ nữ trung niên với dáng người cao ráo, mái tóc đã có chỗ điểm hoa râm nhưng nhìn vẫn sang trọng, gương mặt tuy không còn trẻ nhưng nhìn chung rất hiền hậu. Ngay khi thấy bà ấy đến, Hoàng Mễ đích thân chạy ra đón tiếp và đưa lên phòng. Rất nhanh, người phụ nữ ấy đã có mặt trong phòng. Đến đây, đón tiếp bà ấy chính là Uất Trì Ảnh Quân.
" Đúng vậy. "
Hoàng Mễ khi ấy cũng nói thêm về tình hình của Cố Hiểu Khê cho Alana biết.
" Bệnh tình của Melanie hiện tại cũng không khác gì lúc nhỏ, việc chăm sóc cô ấy đành phải nhờ bà rồi. "
" Tôi biết rồi. "
Đến khi Uất Trì Ảnh Quân né người sang một bên, Alana mới được nhìn thấy Cố Hiểu Khê. Thấy cô nằm trên giường nghỉ ngơi, bà liền đi đến và ngồi ngay bên cạnh. Không biết qua bao lâu, cô ấy tỉnh lại thì mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Alana đang ngồi cạnh mình.
" Melanie à, là dì đây. Con vẫn nhận ra dì chứ? "
Lời này của dì Alana đã hoàn toàn đánh thức được Cố Hiểu Khê. Nhận ra rằng đây không phải là mơ, cô liền bật dậy và ôm chặt lấy cổ dì ấy, nước mắt theo đó cũng lăn trên má. Dì ấy cũng ôm lấy Hiểu Khê, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, đau lòng nói.
Lặng lẽ đưa mắt nhìn dì Alana và Cố Hiểu Khê thân thiết với nhau, Uất Tì Ảnh Quân khẽ đóng cửa lại. Song, anh và Hoàng Mễ đến phòng làm việc để nói chuyện với nhau.
" Trước đây Melanie bị bệnh cũng do một tay Alana chăm sóc. Lần này có bà ấy ở đây, Ngài cũng không cần quá lo lắng nữa. "
Ảnh Quân nhìn Hoàng Mễ bằng đôi mắt dò xét. Đến lúc này rồi, anh cũng không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi bà ấy.
" Alana rốt cuộc có quan hệ gì với Hiểu Khê vậy? "
Bà ấy nghe anh hỏi thì đờ người ra một lúc, chung quy vẫn là không hiểu ý của đối phương.
" Ý Ngài là sao? Tôi và Alana đều là người được Huyền tiên sinh thuê để chăm sóc Melanie ngay khi cô ấy được đưa về căn cứ. "
Ảnh Quân nghe thế thì đưa mắt nhìn xuống, có thể là anh đã nghĩ nhiều rồi.
Từ khi Alana đến, Cố Hiểu Khê cũng không còn hay hoảng loạn như trước. Và trước những lần cô hoảng loạn hay gặp ác mộng, dì ấy đều có mặt và không ngừng trấn an. Quả thật sự có mặt của dì ấy hoàn toàn có ích đối với việc điều trị cho cô, nhưng nhiều nhất thì dì ấy cũng chỉ có thể ở lại hai tuần. Và sau hai tuần, Alana phải gấp gáp quay trở lại Anh Quốc, để lại Cố Hiểu Khê trong phòng cùng Uất Trì Ảnh Quân.