Sắc trời tối dần, tốc độ chiếc Roll Royce Phantom bỗng chậm lại và dừng hẳn ở sân biệt thự. Vừa đặt chân khỏi xe, Cố Hiểu Khê đã chạm mặt một người đàn ông trung niên cao gầy, có gương mặt dài và đeo kính cận, trông vô cùng tri thức. Khi cả hai chạm mặt nhau, ông ấy tỏ rõ sự kính trọng bằng cách cúi đầu chào.
" Nhạc chủ mẫu. "
Dù không rõ người này là ai, nhưng theo phép lịch sự, Cố Hiểu Khê cũng gật nhẹ đầu đáp lại lời chào.
Vào bên trong, Nhạc Thiếu Siêu đang từ trên lầu bước xuống thì đúng lúc Cố Hiểu Khê đi vào. Thấy cô đã về, anh nhanh chóng bước xuống, đi đến bên cạnh và choàng tay ra phía sau, kéo sát cơ thể cô vào lòng mình.
" Em về rồi. "
Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn chồng lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Trong vô thức, cô nhớ đến người đàn ông lúc nãy nên cũng hỏi luôn.
" Thiếu Siêu, người vừa rồi là ai vậy? "
" Ông ấy là luật sư của anh. "
Nhạc Thiếu Siêu lúc này vô cùng bình thản mà trả lời. Còn Cố Hiểu Khê đông cứng trong giây lát, đôi mắt không rời khỏi đối phương, trong lòng đầy hiềm nghi.
" Luật sư? Anh vướng rắc rối gì sao? "
" Không phải! "
Anh vừa dứt lời, Cố Hiểu Khê vội kéo tay đối phương lên phòng làm việc. Cánh cửa đóng lại sau lưng, sắc mặt cô trở nên ảm đạm, từ đáy mắt loé lên một tia khác thường.
" Thiếu Siêu, nói em nghe anh có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại tìm luật sư chứ? "
" Anh viết di chúc. "
Bằng thái độ nhẹ như không, câu trả lời của Nhạc Thiếu Siêu đơn giản và dứt khoác, nhưng điều đó lại khiến Cố Hiểu Khê bàng hoàng.
Di chúc? Đang yên đang lành sao lại làm di chúc?
Câu nói không đầu không đuôi của Nhạc Thiếu Siêu làm Cố Hiểu Khê không khỏi mơ hồ. Sau vài giây ngây người không phản ứng, cô bất ngờ hỏi bằng giọng run run.
" Di chúc? Sao lại viết di chúc? Hay là anh mắc bệnh gì nên giấu em? "
Nghĩ đến chuyện này, gương mặt Cố Hiểu Khê gần như trắng bệt. Nhạc Thiếu Siêu còn chưa kịp trả lời, thần sắc cô càng trở nên khẩn trương sau khi nghĩ đến viễn cảnh tiếp theo. Khi đã bắt lại nhịp thở, cô nắm lấy tay chồng và vội vã kéo anh rời khỏi phòng.
" Không được, em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Y học bây giờ rất tiến bộ, nếu ở đây không điều trị được em sẽ liên lạc với các bác sĩ bên Anh Quốc. Em sẽ không để anh có chuyện gì đâu! "
Nhìn thấy tâm ý Cố Hiểu Khe hoảng loạn, Nhạc Thiếu Siêu vừa cảm động lại vừa phải nén cười. Anh níu tay cô lại, xoay người để cả hai đối diện với nhau. Lúc này khóe mắt Cố Hiểu Khê có chút đỏ, hơi thở dường như không thể tự điều chỉnh được mà trở nên gấp gáp.
" Hiểu Khê, bình tĩnh đã, em nghe anh nói này: Anh không bị bệnh gì hết, anh rất khỏe mạnh. "
" Thế sao đột nhiên anh lại viết di chúc chứ? " Cố Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh, mặt mày càng trở nên nghiêm trọng.
" Em cũng biết chúng ta là người trong hắc đạo, kẻ thù không hề ít. Anh sợ lỡ sau này anh có bị ám sát thì cũng không thể để em chịu thiệt thòi. "
" Anh không được nói gở! Em vẫn còn trẻ, không muốn làm góa phụ đâu. "
Cố Hiểu Khê sau khi biết Nhạc Thiếu Siêu không phải vì bệnh nặng mà giấu nên có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa gắt xong thì nhào đến ôm lấy người anh, dúi đầu vào cơ thể cường tráng của đối phương, bắt đầu làm nũng chồng.
" Thiếu Siêu, anh hứa với em có được không? Hứa rằng anh sẽ khỏe mạnh và ở bên cạnh em. "
" Được! Anh hứa với em. "
Choàng tay ôm chặt lấy cơ thể cô, hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc không ngừng vương vấn trái tim anh. Cố Hiểu Khê tiếp tục lên tiếng, lần này giọng nói trầm hơn đôi chút, sự buồn bã thể hiện rõ qua lời nói của cô ấy.
" Điềm Điềm đã trở về Anh Quốc. Tất cả những người em yêu thương đều không còn ở bên cạnh em. Bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi. "
Lời này của Cố Hiểu Khê khiến Nhạc Thiếu Siêu cảm thấy xót xa trong lòng. Trong khoảnh khắc, anh ôm lấy cô và dịu dàng dỗ dàng.
Qua một thời gian ở cùng nhau, cô cũng dần quen với cảm giác được chồng ôm vào lòng mỗi tối. Đêm đó trên giường ngủ, vẫn như thường ngày cả hai ôm lấy nhau, Nhạc Thiếu Siêu dịu giọng nói với vợ.
" Đến khi em có thời gian, anh sẽ đưa em đi dã ngoại. "
" Anh hứa rồi đó. "
Cố Hiểu Khê nhìn Nhạc Thiếu Siêu bằng đôi mắt đầy hào hứng. Từ lúc kết hôn đến nay, cả hai hầu như không có thời gian để đi chơi với nhau.
" Hiểu Khê à, nếu em không muốn thì chúng ta không cần ở đây nữa. Anh sẽ đưa em về Anh Quốc, ở đó có dì Alana và Điềm Điềm, em sẽ không còn thấy cô đơn và buồn bã như bây giờ. Lúc nào em muốn anh cũng có thể đưa em đi, thậm chí ngay lúc này. "
Cô mím môi như thể cân nhắc một lúc, sau đó đáp lời:
" Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng vẫn còn một chuyện khiến em không thể rời đi. "
" Là chuyện gì? "
Đối với Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê không hề có ý định giấu diếm, và trước câu hỏi của anh, cô không nhanh không chậm đáp lời:
" Cái chết của mẹ em. Đó cũng là lý do em trở về. "