Trong căn phòng lúc nào cũng tràn ngập những đợt hoan ái, Uất Trì Ảnh Quân nhìn nữ nhân nằm dưới thân mình bằng ánh mắt ẩn chứa nhiều ham muốn kịch liệt. Dù rằng lúc này Cố Hiểu Khê chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng, anh ta vẫn kiên quyết không cởi trói cho cô. Những ngày bị Ảnh Quân hành hạ, nhiều lần cô tự hỏi tại sao anh ta không gϊếŧ cô mà lại đối xử với cô như thế? Rõ ràng là anh ta không muốn cưới cô, vậy cô kết hôn cùng Nhạc Thiếu Siêu thì có gì sai chứ? Mỗi lần những dòng suy nghĩ này xuất hiện, Cố Hiểu Khê lại không khống chế được mà nước mắt đổ như suối.
" Em khóc sao? Tôi làm em đau sao? Phụ em rồi. Lớn tiếng hơn đi, tôi không nghe thấy. "
Ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân trở nên lạnh lẽo như dao, từ đáy mắt xẹt qua bất mãn và thất vọng. Anh ta nâng chân Cố Hiểu Khê đặt lên vai rồi đâm mạnh cự long vào trong khiến thân thể cô run lên, mỗi lần di chuyển lại là những lần cô không thể thở nổi. Dần dần, đáy mắt cô tối sầm lại, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, thứ duy nhất cô nhớ là những cơn đau dữ đội mỗi khi anh luật động.
" Hiểu Khê, tôi thật sự rất muốn ôn nhu với em. Nhưng chỉ cần nhớ đến lúc em cùng Nhạc Thiếu Siêu trong thánh đường, tôi thật sự không thể tha thứ cho em. Tôi sẽ khiến hắn không thể chạm vào em, một lần cũng không. " Bàn tay Uất Trì Ảnh Quân nhẹ nhàng di chuyển trên da thịt mềm mại của Cố Hiểu Khê, gằn từng câu từng chữ.
Anh ta lạnh lùng nói dứt thì lấy ra vài món đồ chơi đã chuẩn bị riêng cho cô. Cố Hiểu Khê nhìn thấy chúng thì sợ hãi không thôi, muốn bỏ chạy cũng không thể vì tứ chi đang bị trói chặt trên giường. Cô ra sức chống cự, muốn giật đứt sợi dây nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Trước khi để Cố Hiểu Khê chơi với đồ chơi mình đã chuẩn bị, Uất Trì Ảnh Quân còn dùng thêm một chiếc bịt mắt ngủ để che mắt cô lại. Sau khi cố định đồ chơi trên cơ thể cô, anh ta bắt đầu xoay nút khởi động bên trên. Thời khắc ấy, hông Cố Hiểu Khê nâng cao rồi lại đặt xuống, thứ duy nhất đập thẳng vào tai cô là tiếng của mấy chiếc máy rung kia và bóng tối tràn ngập trong mắt.
" Em cứ làm quen dần với chúng đi, lát nữa khi quay lại tôi sẽ mang thêm đồ chơi cho em. "
Uất Trì Ảnh Quân nói dứt thì hướng đến chỗ cánh cửa và rời đi. Phía sau anh ta không ngừng vang lên tiếng hét như đang liều mạng chống cự.
" Không... Anh hãy lấy chúng ra khỏi người tôi đi... Ảnh Quân... "
Cánh cửa vừa đóng lại, tiếng khóc và giọng của Cố Hiểu Khê nhỏ dần như chẳng còn sức để gào lên nữa.
" Tôi sợ lắm... Uất Trì Ảnh Quân... "
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê lại nghe thấy tiếng cánh cửa kia mở ra và tiếng bước chân đi đến. Không cần nghĩ cô cũng biết rõ chuyện gì sắp diễn ra tiếp theo, dù sao thì mỗi lần anh ta vào đây chỉ có làm nhục cô hết lần này đến lần khác, cô cũng quá mệt mỏi và chẳng buồn mở mắt nhìn anh ta nữa. Khi tiếng bước chân dừng ngay bên tai, Cố Hiểu Khê cố gắng mở mắt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
" Hiểu Khê, em tỉnh lại đi. " Nhạc Thiếu Siêu vội cởϊ áσ khoác của mình để che thân thể cho Cố Hiểu Khê. Anh ngồi khuỵu xuống, không ngừng gọi để cô tỉnh lại.
" Thiếu Siêu... " Giọng cô yếu ớt cất lên làm đối phương có chút đau nhói nơi lồng ngực.
" Anh xin lỗi, là anh đến trễ. " Nhìn cơ thể chằng chịt dấu vết của Uất Trì Ảnh Quân, Nhạc Thiếu Siêu vừa giận nhưng đồng thời cũng vừa thương Cố Hiểu Khê.
" Thiếu Siêu, em nằm mơ có đúng không? "
Anh nhẹ nhàng cởi những sợi dây trói chặt Cố Hiểu Khê trên đầu giường và đáp lời cô: " Em không nằm mơ đâu, anh đến cứu em rồi đây. Người của Uất Trì Ảnh Quân đã bị khống chế bên ngoài. Nào, anh đưa em rời khỏi đây. "
Nhạc Thiếu Siêu dứt lời, vừa định bế cô lên thì Uất Trì Ảnh Quân không biết từ đâu xuất hiện, lấy ra máy chích điện đánh ngất Thiếu Siêu trong lúc anh không cảnh giác. Sau khi trói anh trên ghế và đặt đối diện với chiếc giường Cố Hiểu Khê đang nằm, Ảnh Quân dùng một xô nước và tạt thẳng vào người Nhạc Thiếu Siêu để giúp anh tỉnh dậy.
Song, anh ta kéo Cố Hiểu Khê ngồi dậy và đặt cô ngồi trên người mình, phơi bày toàn bộ cơ thể trước mặt Nhạc Thiếu Siêu một cách rõ ràng nhất sau đó khóa chặt hai tay cô ra phía sau, giọng ác độc vang lên bên tai:
" Hiểu Khê à, chúng ta cùng nhau cho Nhạc Thiếu Siêu thấy em phóng đãng cỡ nào. "
Anh ta nói xong thì đâm mạnh cự long vào bên trong Cố Hiểu Khê khiến cô kêu lên một tiếng. Nhạc Thiếu Siêu khi ấy bất lực nhìn hắn hành hạ cô, đáy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận chỉ hận không thể gϊếŧ người ngay lúc này.
" Uất Trì Ảnh Quân, tao sẽ gϊếŧ mày... " Nhạc Thiếu Siêu gào lên trong căm phẫn.
" Đừng... Thiếu Siêu, đừng nhìn... "
Trong không gian nhỏ bé ấy, âm thanh mê người nhưng chứa đầy đau đớn của Cố Hiểu Khê xen lẫn với tiếng cười tà ác của Uất Trì Ảnh Quân vang lên không ngừng suốt một lúc.
Giật mình tỉnh dậy, Cố Hiểu Khê run rẩy dữ dội khi nhận ra vừa rồi chỉ là giấc mơ. Nhưng những chuyện trong mơ xảy ra quá đỗi chân thật khiến trong lòng cô lúc này cũng chứa nhiều nỗi sợ hãi.
Một lúc sau, Uất Trì Ảnh Quân trở lại với tay không. Nhìn thấy cô nằm trên giường với đôi mắt mở to vô hồn, anh ta tiếp tục lấy chiếc bịt mắt ban nãy và che mắt cô lại.
" Đừng... tôi không muốn... "
" Không cho em chơi đồ chơi nữa. Lần này tôi chơi với em. "
Những chuyện như thế này lặp lại hết lần này đến lần khác. Cố Hiểu Khê bị anh ta hành hạ đến lúc cô ngất đi nhưng đối phương vẫn không muốn dừng lại. Cứ như vậy, cô cũng không còn nhớ mình bị mang đến nơi này được bao nhiêu ngày nữa.
Rất lâu sau đó, Uất Trì Ảnh Quân cởi sợi dây đang trói tứ chi của Cố Hiểu Khê và kéo cô ngồi dậy. Lúc này khi quay sang bên cạnh, cô phát hiện có một chiếc gương đứng được đặt ở đó từ lúc nào không hay. Còn chưa biết Ảnh Quân muốn làm gì tiếp theo thì anh ta đẩy cô về phía chiếc gương và đối mặt với nó, anh ta đâm mạnh cự long từ phía sau và giữ mặt cô nhìn thẳng vào gương.
" Nhìn xem, em đang làm gương mặt dâʍ đãиɠ của một người phụ nữ đấy. "