Đáng tiếc là Phùng Anh Anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô ta đột nhiên cảm thấy tay mình bị bóp chặt lấy, ngay sau đó từ trên cánh tay truyền đến một tiếng vang “răng rắc”.
Lý Kiêu nhìn thấy thủ pháp bá đạo và mạnh mẽ của Nhiếp Nhiên thì không khỏi tròn mắt.
“A!! Tay của tôi, tay của tôi!” Một chân của Phùng Anh Anh vốn đã không trụ vững, mất đi khả năng giữ thăng bằng, hơn nữa trên tay còn truyền tới cơn đau kịch liệt, làm cho cô ta lập tức ngã nhào xuống đất, ôm cánh tay lăn lộn.
Trần Lạc cao giọng chất vấn: “Cậu làm gì thế hả!”Nhiếp Nhiên nhún vai, vô vị nói: “Dạy cho cậu ta một bài học thôi mà.
”Mấy người cùng phòng nhìn thấy cô không kiêng nể gì như thế thì thấy tức giận nhiều hơn là sợ hãi.
“Nhiếp Nhiên, cậu thật quá đáng, lại dám đánh bạn cùng đội bị thương!”“Tôi sẽ nói với giáo quan!”“Đúng thế, quá đáng rồi đấy, chúng tôi sẽ đi báo ngay cho giáo quan!”Nói xong, Trần Lạc liền dẫn đám người định đi ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên dựa vào giường của mình, không hề có vẻ hoang mang gì, khoanh tay trước ngực nhìn Phùng Anh Anh đã đau đến mức sắc mặt tái nhợt.
“Đi đi, tôi cũng muốn xem xem, một bên là vặn cánh tay bạn bị thương so với ác ý ấn đầu bạn cùng đội vào nước trong lúc huấn luyện, khiến bạn cùng đội suýt chút nữa ngạt chết, chuyện nào nghiêm trọng hơn!”Quả nhiên, cơ thể Phùng Anh Anh cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Trần Lạc là người biết rõ nội tình, vừa nghe Nhiếp Nhiên nói như vậy thì lửa giận trong người lập tức tắt ngúm.
Đám người kia nhìn dáng vẻ thản nhiên tự đắc của Nhiếp Nhiên, lại nhìn vẻ mặt Phùng Anh Anh, trên cơ bản cũng đoán ra điều gì, nhất thời đứng sững ra không biết phải làm thế nào cho phải.
Lý Kiêu bước nhanh tới, nắn bóp xương tay của Phùng Anh Anh, có ý định giúp cô ta nắn lại, không ngờ lại thấy xương cốt bị xoắn vào với nhau theo một phương thức rất kỳ quái, không chỉ đơn giản là trật cánh tay.
Cô ta cau mày, ngẩng đầu lên: “Khôi phục tay cậu ta về như cũ ngay!”Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, cứ đứng tựa vào đó thưởng thức thẻ tên gắn trên quần áo mình.
Trần Lạc thấy cô kiêu ngạo như vậy thì không nhịn được nói với Lý Kiêu: “Hay là cứ gọi giáo quan tới giúp Anh Anh phục hồi lại như cũ đi.
”“Xin lỗi đi!”Phùng Anh Anh thấy Lý Kiêu nói vậy với mình thì mặt mũi nhăn nhó hỏi: “Cái gì?”“Không muốn hỏng cánh tay này thì cậu xin lỗi đi!”Phùng Anh Anh cứng cổ: “Tôi không xin lỗi!”Ai ngờ Lý Kiêu lại thả tay cô ta ra, mặt không đổi sắc, đứng lên thản nhiên buông một câu: “Tùy cậu.
”Sau đó, cô ta đi về phía giường của mình, không thèm quan tâm tới nữa.
Phùng Anh Anh giật mình nhìn theo bóng dáng Lý Kiêu.
Cô ta không ngờ Lý Kiêu lại bảo mình cúi đầu với Nhiếp Nhiên.
Nhưng bây giờ, đã mất đi chỗ dựa vừng chắc nhất, cô ta vừa sợ lại vừa không muốn bị mất mặt nên vô cùng hoang mang.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi tắm đây.
” Nhiếp Nhiên làm bộ cầm chậu rửa mặt định đi.
Phùng Anh Anh cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền tới từ cánh tay, lại nhìn Nhiếp Nhiên sắp rời đi, buồn bực thốt lên một câu: “Xin lỗi! ”Nhiếp Nhiên đang đi ra phía cửa dừng lại, mỉm cười nhìn xuống Phùng Anh Anh dưới đất, “Tôi không nghe rõ.
”Phùng Anh Anh nhìn nụ cười đó của cô thì chỉ muốn xông lên tát cô một cái, nhưng cô ta vừa mới hơi động thì cơn đau đớn truyền tới từ cánh tay làm cô ta không đứng lên nổi.
Cô ta thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, “Rất, xin, lỗi!”Nhiếp Nhiên thản nhiên đứng ở đó, nhìn đám người đang đứng xung quanh một vòng, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy hình như không phải chỉ một mình cậu nợ tôi câu này đâu.
”Hai người bị phạt chạy bị Nhiếp Nhiên nhìn tới thì cả người run rẩy, thủ pháp vừa rồi của cô, ngay cả Lý Kiêu cũng chẳng thể giải được, vì thế hai người bọn họ vội vàng nói, “Rất xin lỗi!”“Rất xin lỗi!”! Những người khác cùng phòng ngủ thấy mấy người kia xin lỗi, vì để đề phòng vạn nhất, không quan tâm đúng sai thế nào cũng mở miệng nhận lỗi.
Lúc này, Nhiếp Nhiên mới hài lòng nhoẻn miệng cười, cô lập tức chậm rãi đi về phía Phùng Anh Anh, túm lấy chỗ bị thương trên tay cô ta, “Nhớ kĩ lời của cậu hôm nay, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị gãy xương thật.
”Vừa nói dứt lời, tay cô uốn éo một cái cực rõ ràng và lưu loát, Phùng Anh Anh lại hét lên như heo bị chọc tiết.
“A!!!”.