Sau vài phút ả trốn chạy, cậu đuổi bắt. Ả cũng cắt đuôi được cậu. Leo lên một chiếc taxi đi mất hút.
- Mẹ kiếp, chết tiệc. - cậu tức giận, buông một câu chửi thề.
Yên vị trên chiếc taxi, ả thở phào nhẹ nhõm. Càng nghĩ, càng tức giận, không ngờ kế hoạch lại bị lật ngược, mọi tội danh đều đổ lên đầu ả, cậu đúng là đối thủ đáng gờm.
- Hừm, mối thù này nhất định tôi phải trả mà, ngươi hãy đợi đấy. - ánh mắt ả đỏ ngầu, tay vo thành nắm đấm, tức giận đấm mạnh một cái xuống ghế ngồi.
Tên tài xế, nghe thấy tiếng ở phía sau, liền dòm lên chiếc kính, nhìn thấy ả đang tức giận, trên người lại chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh, làn da lại trắng mịn màng, khiến tên tài xế đó phải nuốt nước bọt vài lần.
- Cô em, muốn đi đâu? - tên đó hỏi.
- Cho tôi đến khách sạn X.O - ả trả lời.
Tên tài xế gật đầu, tiếp tục lái xe đi. Đi được một đoạn, ả thấy có gì đó rất lạ, tên đó đang lái xe chạy vào một con đường tối mịt vắng người.
- Đây không phải đường đến khách sạn. - ả liền lên tiếng.
- Đúng vậy, cô em tối rồi còn muốn đến khách sạn làm gì? Tôi thấy cô em chẳng mang ví tiền hay bóp gì, chắc hẳn không có tiền, chi bằng phục vụ tôi một đêm, tôi sẽ chẳng tính phí với cô em đâu. - tên đó bỡn cợt.
- Không, mau dừng xe lại, không tôi sẽ la lên đó. - ả đập cửa.
- La đi, để tôi chống mắt lên coi thử ở nơi vắng vẻ như vậy, ai sẽ đến cứu em. - tên đó bật cười.
Tua nhanh nha...
Sau một lúc buồn rầu cô cũng cố gắng mạnh mẽ hơn, đứng dậy, hai tay lau nhanh những giọt nước mắt,mò đường về giường..
Còn anh sau vài phút yếu lòng, anh cũng đứng dậy, lấy lại tinh thần.
"Cốc, cốc"
- Tiểu Băng, Tiểu Băng. - anh gõ cửa, và gọi tên cô, nhưng đáp lại anh là sự im lặng.
Nghĩ rằng cô đã ngủ, nên anh cũng bước xuống nhà, vào bếp làm một tách trà cho ấm người.
Thấy ngón tay có vẻ trống trải, anh đưa tay xuống thò, thì giật mình vì chiếc nhẫn cưới ngày ấy không còn trên tay anh, gõ nhẹ đầu để nhận ra,...anh nhận ra đã để nó ở căn nhà cũ. Đưa tay vuốt mặt buồn rầu, đành phải đi một chuyến về đó.
Nghĩ rồi, anh lên xe phóng nhanh đi. Đi được một đoạn, điện thoại anh rung lên, là định vị được tín hiệu của ả. Anh chợt nghĩ, nên đến cảm ơn ả một tiếng, vì đã giúp anh có được Tiểu Băng..
Nhưng nhìn lại vị trí, thì anh lấy làm ngạc nhiên, vì đó là con đường tối, vắng người ả đến đó làm gì?
Cầm điện thoại lên, lướt cuộc gọi cho ả, nhưng chỉ có tiếng tút dài đáp lại.
Lòng bồn chồn, dù gì ả cũng có ơn với anh nên liền phóng một mạch đến chỗ ả.
Vòng xe lại, anh lái đi. Đến nơi chỉ thấy chiếc một chiếc taxi đậu trên đường, sát một cánh đồng.
Hơi ngắn, lại ra trễ.:<<
Dạo này Ta hơi bận nên ra chap muộn.