Hai chiếc xe đi ngang vượt mặt nhau, hắn nhìn thấy chiếc xe có vẻ quen thuộc.
Nheo mày, nhớ kỹ lại, là xe của anh, linh tính mách bảo chuyện không lành, nên anh lên ga tức tốc chạy về.
Tên đó ở nhà, vừa định đóng cổng lại, nhìn thấy xe anh đang lao về rất nhanh, giựt mình không biết làm thế nào, liền nghĩ ra kế, đập đầu vào gốc cây, giả vờ ngất.
Hắn dừng xe, chạy một mạch vào nhà. Không thấy ai ở nhà, lại chỉ thấy tên trợ lý đang nằm ở trước cổng, trên đầu lại có một vết thương, máu vẫn đang chảy.
- NGƯỜI ĐÂU??? - hắn hét lên.
Hắn hớt hải, lao thẳng lên lầu, chạy vào phòng cô.
Trống rỗng?? Không một ai?? Cô đâu rồi?? Tiểu Băng của hắn đâu rồi???
Tâm trí hắn rối loạn, chạy xuống lầu, nắm cổ áo tên trợ lý mà lắt tên đó.
- Khắc Hàn cậu tỉnh dậy cho tôi, mau lên. - hắn vừa hét, vừa lay tên đó dậy.
[ Khắc Hàn - tên của người trợ lý, từ giờ xưng là cậu ]
Khắc Hàn từ từ mở mắt, giả vờ đưa tay lên đầu xoa xoa vài cái, rồi bật nhanh dậy.
- Tiểu Băng, Tiểu Băng - cậu ta vờ gọi tên cô.
- Tiểu Băng, cô ấy đâu rồi. - hắn túm cổ tên đó, hắn điên thật rồi.
- Xin lỗi, Hàn Phong, lúc nãy khi anh rời đi, tôi lên phòng xem Tiểu Băng thế nào, khi mở cửa đã thấy cô ấy tỉnh, cô ấy bảo muốn đi dạo, tôi đưa cô ấy xuống hoa viên, thì đã thấy xe Lăng Phong đậu sẵn ở đây, anh ta phục sẵn, ở đằng sau, đập đầu tôi vào tường, đầu tôi choáng váng, sau đó không biết gì nữa, chỉ nghe loáng thoáng, tiếng của cô Tiểu Băng "chúng ta mau đi thôi" - cậu khó khăn kể cho hắn nghe.
Buông cậu ra, hắn đứng như tượng.
Cái gì??? Lăng Phong đưa cô đi thật sao?? Cậu ta dám bắt cóc cô?? Nhưng khoan, câu nói của cô làm hắn nghi hoặc, không lẽ cô và cậu ta?? Lập kế cùng nhau bỏ trốn??? Không lẽ cô vẫn còn động lòng với cậu ta??
Hắn gục ngã, hắn gượng dậy lê từng bước nặng nề lên phòng.
Cậu đứng bên ngoài, thấy dáng vẻ khổ sở của hắn, mà khoé môi hắn cong lên nhếch lên nụ cười đắc ý.
Lên đến phòng, hắn gục xuống, chân co lại, vòng tay ôm đầu,người hắn rung rung.
Cô bỏ đi thật rồi, bỏ hắn lại thật rồi. Hạnh phúc của hắn, kết thúc rồi sao??
Không, còn một chút gì đó, có uẩn khúc, hắn ngẩng đầu lên, một tia sáng vụt qua trong đầu hắn, không phải chứ??
Hắn chạy nhanh xuống lầu, thấy cậu đang nói chuyện điện thoại với ai đó, dáng vẻ rất thong thả, vui vẻ.
Thấy hắn bước xuống, cậu ta giật mình, cúp máy, chạy lại phía hắn.
- Anh bớt buồn....cô ta không xứng đâu.
Hất hắn sang một bên, hắn tiếp tục bước đi, tiến lại ghế ngồi.
- Người đâu?? - hắn gọi người trong nhà.
Không ai trả lời, không ai ra mặt, cậu ta hơi chột dạ, liếc nhìn xung quanh.
- Mọi người trong nhà đâu?? - hắn ngã người ra ghế, chân vắt ngang.
- Tôi không biết... - cậu hơi run.
- Chắc là không biết? Cậu rõ đã kêu tất cả mọi người hôm nay được nghỉ?..- hắn ngừng, thở dài một cái.
- Và cậu cũng là người mở cửa cho Lăng Phong?
- Anh nghĩ tôi là người như vậy sao?? - cậu không ngờ hắn lại biết hết.
- Cậu quên chiếc camera, tôi lắp ở góc cổng sao?? - hắn cười lên.
-...- cậu im lặng,không ngờ cậu lại sơ sót đến như vậy.
- Thật ra, cậu là ai? Vì sao muốn bọn tôi, gây chiến với nhau? Vì chẳng có lý do gì để cậu giúp Lăng Phong ngoài lý do cậu muốn chúng tôi gây kích.