Cô Vợ Mù

Chương 15




A, cá đã cắn câu.

Hắn nắm lấy tay cô, kéo dậy, vòng tay qua eo cô, rồi nhanh chóng đặt môi mình lên môi cô, cướp đi đôi môi ngọt ngào của cô, lạ thay lần này cô không chống cự.

Thời gian trong căn phòng ấy như dừng lại, hai người ngồi trên giường môi kề môi, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng rọi vào, hợp nhau tạo nên một phong cảnh thật sự lãng mạn.

Ánh trăng chiều rọi qua khe cửa, có một đôi nam nữ quấn quýt hôn nhau.

Đẩy nhẹ hắn ra, cô cúi gằm mặt, độ đỏ truyền đến cả tai. Hắn nhìn bộ dạng đó của cô mà bật cười khanh khách

- Đừng cười nữa. - cô tức giận, lên tiếng.

- Được rồi, được rồi, không cười nữa. - hắn nhẹ giọng, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô.

- Đêm nay, anh ngủ ở đây nhé.? - hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô.

- Trên giường tôi? - cô ngước mặt lên, mà không hề hay rằng hắn cũng đang cúi.

"Bốp"...đầu cô va đập vào cằm hắn.

"A",tay hắn xoa xoa chiếc cằm, còn cô ôm đầu la đau.

- Không sao chứ?? - hắn vội đưa tay xem xét đầu cô.

- Không sao, không sao. - cô xua xua tay, lắc lắc đầu.

- Đầu em cứng nhỉ? - hắn chăm chọc.

- Còn anh có sao không? - cô lo lắng cho hắn, hai tay đưa lên quơ quơ.

- Có, cằm anh bị đầu em làm cho méo luôn rồi này. - hắn chọc ghẹo cô.

- Đi đi, ra cho bác sĩ kiểm tra. - cô đưa tay đẩy đẩy hắn đi.

- Đùa thôi, nhưng đôi môi mềm mại này của anh, bị chấn rách một miếng rồi? Em tính như nào đây? - hắn nắm tay cô, đưa lên môi mình.

Rút tay lại.

- Để tôi gọi bác sĩ vào kiểm tra, tha thuốc cho anh.

- Không, thuốc không chữa hết đâu, hay dùng môi em giúp anh chữa lành đi nhỉ? - miệng hắn cong lên, tạo nên nụ cười gian xảo.

- Anh bị điên rồi ư? - cô hỏi một câu rất ư là tỉnh.

- Em bảo ai bị điên? - hắn áp mặt vào sát mặt cô hơn.

- Là anh. - cô nhấn mạnh.

- Em bảo chồng mình bị điên ư? Vậy để anh cho em thấy anh bị điên đến như nào nhé? - hắn tiến lại gần hơn.

Hơi thở nóng rang của hắn phả vào mặt cô, cô ngại ngùng đẩy hắn ra.

- Bỉ ổi, mặt dày. - cô tiếp tục mỉa vào anh.

- Bỉ ổi? Mặt dày? Giỏi lắm, em dám chửi chồng mình? Nhưng, không sao em càng chửi anh càng muốn lại gần em hơn.

- Thôi, được rồi, tôi không mắng anh nữa, anh muốn gì? - cô vội xua tay trước mặt, sợ hắn lại giở trò.

- Anh muốn ngủ với em, có được không? - hắn mỉm cười đắc ý.

- Không được. - cô trả lời lập tức.

- Tại sao? - hắn khó hiểu.

- Anh chưa từng nghe câu, "nam nữ thọ thọ, bất tư thân" ư? - cô hất mặt.

- Em là vợ anh, bộ ngủ với vợ mình là sai ư? Với lại anh còn đang bị thương, nên nhớ vết thương ấy là do em tạo nên đấy, bên ngoài giờ này đã trễ, trời cũng lạnh, không lẽ em nỡ để anh ra ngoài ngủ ư? - hắn giả giọng nũng nịu, yếu đuối.

- Vẫn không được. - cô quả quyết.

- Nếu em không cho anh ngủ lại, nhất định anh sẽ gọi về mách với ba mẹ vợ, em đánh đập anh, còn đuổi anh đi. - hắn nheo mày, xem phản ứng của cô.

Cô im lặng, không lẽ cô ấy dễ dàng mắc lừa mình vậy ư?

Ba mẹ? Lâu rồi vẫn chưa được gặp họ, không biết họ bây giờ sống như thế nào, thật sự quá là bất hiếu mà, vẫn chưa có cơ hội quay về tìm họ.

- Này, em không sao chứ? - hắn hất hất tay cô.

- Không sao, tôi sẽ để anh ngủ ở đây. - cô đổi ý.

- Thật sao? - hắn vui mừng.

- Nhưng mà, anh phải hứa với tôi, sẽ đưa tôi về nhà thăm ba mẹ tôi.

- Được, anh hứa mà. - nắm chặt tay cô, hắn mỉm cười.

- Nào ngủ thôi vợ. - hắn cười tít cả mắt

- Đồ dê cáo. - cô quay mặt sang hướng khác.

- Dê cáo? - hắn không hiểu rõ, lập lại lời cô.

- Đúng, anh chính là dê cáo.

- Dê cáo là như nào? - hắn hỏi ngược.

- Dê trong dê xồm, cáo trong cáo già, anh chính là như vậy dê cáo.

Gì mà dê xồm, gì mà cáo già rồi còn dê cáo. Đúng là hắn cười ra nước mắt với cô vợ này mà.

- Anh đã làm gì mà bảo dê cáo?

- Không phải sao? Anh lập mưu, giăng bẫy để tôi cho anh ngủ ở đây, rồi khi tôi sụp bẫy đồng ý, anh liền kéo tôi đi ngủ? không phải muốn dê tôi chứ là gì? - cô ngây thơ nói ra chuyện xấu của hắn.

Mắt hắn giựt giựt nhìn cô, cười cũng không được, khóc cũng chẳng xong.

- Giờ này không ngủ? Hay em MUỐN THỨC? - giọng hắn đầy chăm chọc nhấn mạnh 2 từ muốn thức.

- Tất nhiên là ngủ rồi. - cô chài người, nằm xuống, giựt tấm chăn đắp kín cả người.

Hắn khóc không ra nước mắt mà, vừa nãy hắn bảo ngủ còn chỉ trích hắn đây,giờ đã tự nằm xuống ngủ.

Hắn nằm xuống chống tay lên gối, đỡ đầu, cả người nằm nghiêng,mắt hướng về cô.

Giơ tay kéo chiếc chăn qua bên mình, hắn nằm xuống, hai tay giả vờ ôm cơ thể.

- Tiểu Băng anh lạnh lắm. - hắn lí nhí.

Cô buông bớt chăn ra, hắn chớp lấy thời cơ, phủ miếng chăn lên người, tay liền luôn qua ôm eo cô.

- Thả ra. - cô khó chịu, nắm tay hắn hất ra,nhưng không được, hắn chống cự, lấy gồng ôm chặt không buông.

- Anh lạnh mà, chỉ một chút thôi, anh chỉ ôm sẽ không làm gì. - hắn dụi dụi đầu vào mái tóc cô, một mùi thơm dễ chịu len lỏi vào mũi.

Cô nằm im, không hất hắn nữa. Hắn mỉm cười, nằm sít vào gần cô hơn,ôm chặt cô cảm nhận sự hạnh phúc của tình yêu.

Còn cô, nằm im,mặc kệ hắn làm gì thì làm, cô cũng không hiểu bản thân sao lại làm như vậy, rõ ràng cô có tình cảm với Lăng Phong nhưng tại sao khi ở bên hắn, cô lại thấy sự vui vẻ, ấm áp, an toàn nhiều hơn khi bên anh.

Cô nhắm mắt, thuận theo ý trời, cứ mặc kệ, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến, điều cô cần làm bây giờ là sống thật tốt, bên hắn.