Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 94




Chương 94: Làm rõ sự thật

Tất nhiên Trần Thanh Minh sẽ không tin những lời ngụy biện của Trương Tĩnh Như nói Bạch Hoài An câu dẫn Tổng giám đốc Lưu.

Trương Tĩnh Như không biết bối cảnh của Bạch Hoài An, nhưng anh ta biết. Sơn hào hải vị như Hoắc Tùng Quân đặt trước mặt mà không ăn, lại đi ăn loại tôm cá thối như Tổng giám đốc Lưu sao?

Bạch Hoài An cũng không phải là ngốc.

Trần Thanh Minh lạnh mặt, gương mặt đẹp trai toàn là uy nghiêm, mang theo không vui: “Loại chuyện này có gì phải tranh cãi chứ? Tổi qua trong phòng bao cũng không phải chỉ có một mình Bạch Hoài An, không phải vẫn còn một đường sự nữa sao?”

Lời này vừa nói ra, người có mặt đều sững sờ.

Đúng rồi, còn có Tổng giám đốc Lưu, ngoại trừ Bạch Hoài An, trong phòng bao còn có Tổng giám đốc Lưu.

Chỉ cần nghe Tổng giám đốc Lưu nói không phải là xong rồi sao.

Đôi mắt Trương Tĩnh Như hơi hoảng, có điều lập tức trở lên trấn tĩnh.

Chắc Tổng giám đốc Lưu sẽ không phơi bày khuyết điểm của mình ra trước mặt người khác đâu, dù sao ai sẽ thừa nhận mình hèn hạ thô tục như vậy chứ, nhất định sẽ không có chuyện gì cả.

Bạch Hoài An nhìn Trương Tĩnh Như, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là bởi vì tôi không có số điện thoại của Tổng giám đốc Lưu, cho nên vẫn luôn không có cách nào xác minh được cho mọi người thấy. Lại sợ bộ phận thị trường sẽ thêm dầu vào lửa, cố ý giở thủ đoạn, nên không nghĩ đến cách này” .

Cô nói xong thì nhìn Trương Tĩnh Như: “Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Trần gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu, nghe xem ông ta nói cái gì”.

Ánh mắt Trần Thanh Minh ôn hòa nhìn cô, gặp chuyện bình tĩnh, không hề hoảng loạn chân tay, chẳng chắc Tổng giám đốc Hoắc lại thích Bạch Hoài An.

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu”

Anh ta dường như đang nóng lòng, muốn nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của Bạch Hoài An, để cô ít chịu oan ức, nếu không bị Hoắc Tùng Quân biết được, còn không biết có tức giận hay không.

Trần Thanh Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu, trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tít. Tít. Tít”.

Tất cả mọi người có mặt đều nín thở lắng nghe.

Phương Ly đứng trong đám người, ánh mắt ghen tỵ di chuyển qua lại giữa Trần Thanh Minh và Bạch Hoài An.

Khi Trần Thanh Minh đi đến, hai mắt Phương Ly vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của Trần Thanh Minh, thấy anh ta đối xử cưng chiều với Bạch Hoài An, lời nói rõ ràng đang thiên vị Bạch Hoài An, trong lòng hận muốn chết.

Bạch Hoài An đáng chết này, sao lại quyến rũ như vậy, thích câu dẫn đàn ông như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét, ghê tởm chết mất.

Thật hy vọng hôm nay có thể đuổi Bạch Hoài An ra khỏi công ty, cô ta không muốn nhìn thấy gương mặt của Bạch Hoài An một chút nào cả.

Người có mặt đều nhìn Trần Thanh Minh, không chú đến ánh mắt của cô ta.

Bạch Hoài An nhạy cảm nhận ra có người người đang dùng ánh mắt ác ý nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Phương Ly không kịp thu lại ánh mắt.

Phương Ly bị giật mình, vội vàng cười với cô, nhưng ánh mắt vẫn rất độc ác, rõ ràng vô cùng méo mó.

Bạch Hoài An nhàn nhạt thu lại ánh mắt, Phương Ly hận cô cũng không phải ngày một ngày hai, thấy Trần Thanh Minh giúp mình, cô ta lại suy nghĩ linh tinh.

Điện thoại của Tổng giám đốc Lưu được thông, nhưng rất lâu đều không có người nghe máy.

Trương Tĩnh Như cũng thả lỏng nói với Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, e rằng Tổng giám đốc Lưu đang tức giận, nhất định là tối qua Bạch Hoài An đã đắc tội với ông ta”

Giọng nói vừa rơi xuống, đột nhiên điện thoại được kết nối.

Trương Tĩnh Như giống như một con vịt bị bóp cổ vậy, giọng nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Người của bộ phận thiết kế nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, không nhịn được bật cười, sắc mặt Trương Tĩnh Như càng thêm khó coi.

“Tổng giám đốc Trần”

Tổng giám đốc Lưu vừa mới nói một câu, giống như động đến vết thương, đau đến nỗi hít một hơi: “Tìm tôi có việc gì”

Giọng nói mang theo tức giận, vô cùng cáu kỉnh.

Bởi vì nhân viên ở công ty bọn họ mà tối qua mình bị người ta đánh một trận, còn đắc tội với Tổng giám đốc Hoắc. Ông ta vừa nghĩ đến đã cảm thấy tức muốn chết, hận không thể chém người tên Trương Tĩnh Như kia thành nghìn mảnh.

Trần Thanh Minh không nói về cuộc tranh chấp hôm nay, chỉ là dịu giọng nói: “Tổng giám đốc Lưu, nghe nói tối qua thiết kế Bạch của công ty chúng tôi đắc tội với ông. Hôm nay tôi đặc biệt gọi điện thoại cho ông, là muốn bồi thường ông.”

Vừa mới mở lời, sự tức giận của Tổng giám đốc Lưu giống như khinh khí cầu bị trút hơi vậy, trực tiếp xẹp xuống, vội vàng ngắt lời anh ta, giọng nói mang theo gấp gáp và có chút nịnh nọt.

“Làm gì có làm gì có. Thiết kế Bạch của công ty các người vô cùng ưu tú, là tôi không có mắt, tôi là người bỉ ổi hèn hạ, nhìn thấy thiết kế Bạch xinh đẹp như vậy, không khống chế được mình, tôi nên bồi thường cho cô ấy mới phải”

Lời của Tổng giám đốc Lưu khiến mọi người có mặt đều ngẩn ra.

Đặc biệt là người của bộ phận thị trường, người của bộ phận khác không biết Tổng giám đốc Lưu có tính cách thế nào, nhưng bọn họ biết rõ ràng.

Tổng giám đốc Lưu đó cậy gia thế tốt, cao cao tại thượng, tính tình rất lớn, thường không quan tâm đến người khác, là một cục xương rất khó nhai.

Nếu bộ phận thị trường cần bàn chuyện làm ăn với ông ta, đều bị mà một lớp da mới có thể cưỡng ép thành công, bọn họ có bao giờ được nhìn thấy Tổng giám đốc Lưu dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác đầu chứ.

Loại giọng điệu tự hạ thấp mình, thậm chí còn mang theo sự nịnh nọt.

Sắc mặt Trương Tĩnh Như tái nhợt, không thể tin nổi nhìn Bạch Hoài An, không nói lên lời, vừa rồi cô ta mới xác định Tổng giám đốc Lưu sẽ không nói những chuyện mà mình đã làm ra, không ngờ vừa mới mở lời, thì đã nói hết toàn bộ ra rồi.

Chuyện này, làm sao có thể.

Tổng giám đốc Lưu còn chưa nói xong, tiếp tục ở bên kia nịnh nọt: “Hôm nay tôi bị thương, không thể đích thân đến xin lỗi thiết kế Bạch được, lát nữa tôi cho người qua. Thiết kế Bạch nhất định phải tha thứ cho tôi”.

Trần Thanh Minh nghe thấy loại thái độ này thì biết nhất định ông ta biết Bạch Hoài An là người của Hoắc Tùng Quân rồi, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Tổng giám đốc Lưu, ông có thể nói chi tiết tình hình tối qua được không? Sáng nay thiết kế Bạch phát sinh xung đột với Giám đốc Trương, đưa ra các ý kiến khác nhau về chuyện tối qua, chúng tôi thật sự không biết lời nào thật lời nào giả, chỉ có thể tìm ông thôi”

Tổng giám đốc Lưu vừa nghe thấy vậy, trực tiếp nói hết toàn bộ chuyện tối qua ra, thật sự nói hết ra, trong quá trình nói còn tự mắng mình.

Sau khi ông ta kể lại hết mọi chuyện, gương mặt Trương Tĩnh Như đã tái nhợt rồi, cô ta muốn xông qua, trực tiếp cúp điện thoại, nhưng không dám.

Trương Tĩnh Như biết lần này mình xong rồi.

Cô ta cúi đầu xuống, vẻ mặt ỉu xìu, các đồng nghiệp xung quanh đều không hẹn mà cách xa cô ta, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ người đồng nghiệp bọn họ tiếp xúc ngày đêm, vậy mà lại là loại người như vậy, quá ghê tởm rồi, vậy mà vì để bàn chuyện làm ăn, mà lạ giới thiệu con gái nhà người ta cho khách hàng.

Còn thật sự giống Bạch Hoài An nói, cô ta không phải đi bàn chuyện làm ăn, mà là đi dẫn mổi mới đúng.

Không ngờ đến đây còn chưa xong, Tổng giám đốc Lưu biết Bạch Hoài An và Trương Tĩnh Như xảy ra xung đột, lại nói nhiều hơn rất nhiều thứ.

“Người tên Trương Tĩnh Như lúc trước đã làm mấy lần loại chuyện như này rồi, các cô gái được giới thiệu lúc trước đều không phải là ở công ty các người, đều là các cô gái bị cô ta lừa đến. Tính cách những cô gái đó đều nhát gan không có chủ kiến, sau khi xong chuyện bị Trương Tĩnh Như chụp mấy bức hình, để uy hiếp, những cô gái đó đều không dám nói với người khác, cũng không dám báo cảnh sát”

Tổi qua là lần đầu tiên đưa người của công ty qua, không ngờ lại trực tiếp đá vào tấm thép này.

Vốn dĩ Trương Tĩnh Như cũng nghĩ như trước, đợi sau khi Tổng giám đốc Lưu ngủ với Bạch Hoài An rồi, thì sẽ để Tổng giám đốc Lưu chụp cho cô ta mấy bức hình, uy hiếp Bạch Hoài An.

Trần Thanh Minh nghe thấy chuyện này, sắc mặt xanh ngắt, loại chuyện bẩn thỉu này vậy mà lại xảy ra ở công ty mình.

Trương Tĩnh Như này quá đáng lắm rồi, lúc trước che giấu rất chặt, đến cả đồng nghiệp làm cũng bộ phận cũng không biết.

Vừa nghĩ đến có một số đơn hàng của công ty cũng thành công như vậy, Trần Thanh Minh giống như ăn phải ruồi vậy, cảm thấy vô cùng ghê tởm.

“Tu Vày.

“Không, không phải như vậy.”

Trương Tĩnh Như gấp gáp, muốn giải thích mấy câu, kết quả cô ta vừa ngẩng đầu, thì phát hiện mấy cô gái cũng bộ phận thị trường đều không hẹn mà cùng trốn ra phía sau.

Trong lòng mấy cô gái đó đều tràn đầy sợ hãi, bọn họ từng đi cùng Trương Tĩnh Như mấy lần, mỗi lần dường như đều bị lợi dụng. Nếu như qua một đoạn thời gian nữa, e rằng Trương Tĩnh Như cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này để đối phó bọn họ.

“Bọn họ đều là tự nguyện… Tôi… tôi không có ép bọn họ, thật đó”.

Trương Tĩnh Như liều mạng giải thích, nhưng bây giờ cô ta nói ai gì cũng không có ai tin nữa, gương mặt tràn đầy ghê tởm nhìn cô ta.

Đầu óc Trương Tĩnh Như trống rỗng, sao, sao lại như vậy?

Cô ta đã từng làm mấy lần chuyện như này rồi, đều không bị thất thủ, sao hôm nay lại rơi đến bước này chứ?

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Hoài An đứng ở đó, mặt vô biểu tình, nhìn cô ta giống như đang nhìn một thứ rác rưởi vậy.

Trương Tĩnh Như bị kích thích, sắc mặt hung dữ, nhào qua, muốn cào lên gương mặt Bạch Hoài An: “Bạch Hoài An, đều tại mày, đều tại mày, đều là mày hại tạo, tạo phải giết mày, tao phải giết mày”.

Cô ta chịu phải kích thích quá lớn, vô cùng điên cuồng.

Trần Thanh Minh vội vàng để người bắt cô ta lại, không để cô ta lại gần Bạch Hoài An.