Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 82




Chương 82: Dấu son môi

Cánh cửa phòng bao được đóng lại, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được thanh âm khó nghe bên trong.

Hoắc Tùng Quân sắc mặt vô cùng khó coi, ngước mắt kiểm tra thời gian, đã là bảy giờ hai mươi rồi.

Vẻ mặt anh kinh ngạc, anh và An Bích Hà nói chuyện lâu như vậy, lại xảy ra chuyện như thế này, anh không để ý tới thời gian.

Thời gian hẹn với Hoài An là bảy giờ, hiện tại đã qua hai mươi phút, nếu như tắc đường, đến nơi cũng phải tầm tám giờ.

Hoắc Tùng Quân nghĩ đến đây, lập tức chạy nhanh về phía cửa.

Sau khi ra khỏi cửa câu lạc bộ tư nhân, cơn gió đêm ập đến, cả người anh cũng tỉnh táo hơn vài phần, mùi thơm ngào ngạt theo gió bay đi.

May mà tác dụng của nước hoa trên người An Bích Hà dùng lần này không quá mạnh, cũng may anh luôn giữ khoảng cách với An Bích Hà, may anh kịp thời phát hiện ra mùi nước hoa trên người cô ta không thích hợp.

Hoắc Tùng Quân lúc này cơ bản đã trở lại bình thường, cơn nóng khó chịu trong người cũng giảm bớt, ngoài cảm giác ghê tởm ra thì cũng không có gì đáng ngại.

Lái xe hơn hai mươi phút, Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng tới cửa nhà anh.

Vừa bước xuống xe, anh đã thấy một người đang cuộn tròn ở cửa.

Đó là Bạch Hoài An.

Cô dựa vào cửa, đỏ mặt ngủ say, nét đẹp thanh tú vô cùng mềm mại dưới ánh trăng. Dường như cô có vẻ rất mệt mỏi, phía bên dưới xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Khoảnh khắc Hoắc Tùng Quân nhìn thấy cô, trái tim u ám của anh cũng bình tĩnh lại.

Anh bước đến chỗ Bạch Hoài An, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cô: “Hoài An, đừng ngủ, bên ngoài lạnh lắm, rất dễ bị cảm”

Bạch Hoài An mơ hồ ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, vừa gió thổi qua đã không còn mùi, giọng nói của Hoắc Tùng Quân từ bên tại truyền đến.

Cô mệt mỏi mở mắt ra, mơ màng, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tùng Quân.

“Anh đã quay về rồi”

Cô có một giọng nói nhẹ nhàng, vẫn còn đang vô cùng mơ hồ vì chưa tỉnh ngủ hẳn.

Hoắc Tùng Quân nhìn cô vẫn còn đang ngái ngủ, vừa yêu vừa thương, muốn bể cô vào trong phòng, vừa định đưa tay ra, nhớ tới trên người mình vẫn còn mùi hương của người phụ nữ ở

trong hộp đêm kia, anh lập tức thu tay lại.

“Hoài An, dấu vân tay trước kia trên khóa cửa của em vẫn còn, em có thể trực tiếp vào trong nhà”

Bạch Hoài An gần như hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa rồi cô thật sự quá buồn ngủ, trong khoảng thời gian này công việc bận rộn vô cùng, mấy ngày nay cô không nghỉ ngơi đầy đủ nên khi đang đợi Hoắc Tùng Quân, liền ngủ quên lúc nào không biết.

“Tôi cảm thấy như thế không được tốt lắm.”

Bạch Hoài An cũng không quá để ý tới chuyện này, hỏi Hoắc Tùng Quân: “Hôm nay anh phải tăng ca sao?”

Hoắc Tùng Quân không muốn nói cho cô biết chuyện mình đến gặp An Bích Hà, vì vậy anh liền ậm ừ đáp lại.

Sau khi hai người vào nhà, Hoắc Tùng Quân nới lỏng cà vạt, ném áo khoác cũng như áo sơ mi xuống đất, cởi ra, đi vào phòng tắm.

“Em ở bên ngoài chờ anh một chút, anh vào bên trong tắm rửa, rất nhanh thôi.”

Hoắc Tùng Quân bước vào phòng tắm, ngay sau đó là tiếng nước chảy sột soạt.

Bạch Hoài An trên mặt lộ ra một mảnh đỏ ửng, Hoắc Tùng Quân này ở trước mặt cô càng ngày càng không chú ý, thản nhiên cởi bỏ quần áo.

Cô thở dài một hơi, cúi người nhặt quần áo cho anh, lát nữa chuẩn bị bỏ chúng vào phòng giặt.

Vừa nhấc áo trắng, Bạch Hoài An chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn, nhìn thấy gì đó, hai mắt đột nhiên mở to.

Có một dấu son mờ trên cổ áo sơ mi trắng.

Màu sắc rất nhạt nhưng lại lộ ra quá rõ ràng trên nền áo sơ mi trắng.

Bạch Hoài An cảm thấy toàn thân bắt đầu lạnh, hai mắt dán chặt vào dấu son, đầu óc trở nên trống rỗng.

Một lúc lâu sau qua đi, cô nhớ tới khi vừa mới tỉnh ngủ, cô liền ngửi thấy một mùi hương ngọt ngấy trên người Hoắc Tùng Quân truyền đến.

Hoắc Tùng Quân không hề tăng ca, anh đi tìm một người phụ nữ khác.

Chỉ có đến gần như thế nào, mới có thể khiến một mùi hương nhàn nhạt đó dính lên người, ngay cả trên cổ áo cũng lưu lại vết son môi.

Anh không thích những người khác đến gần mình, ngay cả khi mất ngủ nghiêm trọng như vậy cũng không chấp nhận để người khác lại gần mát xa. Anh có thể dễ dàng để một người phụ nữ đến gần mình như vậy, xem ra vị trí của người phụ nữ đó trong lòng anh rất quan trọng.

Bạch Hoài An hít sâu một hơi, lông mi run lên, môi run lên, cảm thấy trái tim ấm áp lại bắt đầu lạnh đi.

Hoắc Tùng Quân.

Kỹ năng diễn xuất của anh thực sự rất tốt. Đêm đó, dưới ánh trăng, chân thành nói: “Anh rất mong được ở bên em một lần nữa”

Hiện tại thì sao, dấu son môi này thật giống như một lời cảnh tỉnh, đem một người sắp say như cô đánh thức.

Cô dường như có thể hiểu được, anh nói có bao nhiêu chân thành, có bao nhiêu nhớ nhung, cái gì không có em thì không thể, hóa ra tất cả đều là giả. Giống như anh đã lừa dối cô suốt ba năm qua, nếu Lâm Bách Châu không nói cho cô biết sự tồn tại của An Bích Hà, có lẽ cô sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Hoắc Tùng Quân, anh là một kẻ lừa đảo, một kẻ mà trong miệng đều là những lời dối trá.

Bạch Hoài An hít một hơi thật sâu, kìm lại nước mắt. Cũng may là cô chưa gật đầu đồng ý, cô không đem trái tim của mình một lần nữa trao cho anh, nếu không thì thật sự là quá nực cười rồi.

Cô thờ ơ nhặt quần áo dưới đất lên, hơi thở ngưng trệ trong giây lát, nụ cười lạnh lùng.

Vừa mặc quần áo vào, Hoắc Tùng Quân từ trong phòng tắm đi ra, thấy quần áo ngổn ngang trên mặt đất đã không còn, nhìn Bạch Hoài An đang đứng ở cửa phòng ngủ, nhẹ giọng nói.

“Hoài An, em giúp anh thu dọn quần áo?”

“Ừm, đang ở trong phòng giặt” Bạch Hoài An thanh âm thản nhiên.

Hoắc Tùng Quân cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường trong lời nói của cô, bước vào phòng giặt, lấy hết quần áo ra ném vào thùng rác

Khi quay sang nhìn Bạch Hoài An, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy dịu dàng.

Anh giải thích: “Quần áo bẩn không nên giữ lại làm gì?

Những câu nói này càng chứng tỏ suy đoán của Bạch Hoài An rằng anh thực sự đi gặp một người phụ nữ khác.

Sắc mặt Bạch Hoài An lập tức trở nên tái nhợt, Hoắc Tùng Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vươn tay đặt lên trán cô: “Bạch Hoài An, em bị bệnh sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy, em có muốn nghỉ ngơi một lát không? Anh thấy em rất mệt mỏi”

Lại là như vậy, lại là như vậy.

Bạch Hoài An cáu kỉnh trong lòng, anh luôn quan tâm có rất nhiều, rất tốt, tốt đến mức cô không phân biệt được nam bắc, đông tây, cô càng ngày càng phụ thuộc vào anh, đắm chìm trong sự chăm sóc của anh, rồi khiến bản thân mình cứ mãi lạc ở trong đó.

Dấu son môi trên áo sơ mi trắng hiện ra trước mặt, Bạch Hoài An đột nhiên tỉnh ngộ, tránh né tay anh, lạnh giọng nói: “Tôi không sao, chúng ta bắt đầu đi, tôi còn có việc”

Hoắc Tùng Quân hai tay dừng lại giữa không trung, sắc mặt trầm xuống.

Hôm nay Bạch Hoài An có gì đó không ổn, lúc mới vào nhà vẫn bình thường, lúc tắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng cô thay đổi lớn như vậy.

Hoắc Tùng Quân vào phòng ngủ, nhìn Bạch Hoài An cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Gương mặt vô cùng lãnh đạm, lông mi rất dài, đen nhánh rủ xuống khiến lòng anh có chút trùng xuống.

Anh không thích cảm giác này cho lắm, giống như lúc nào cũng ăn kẹo vậy, đột nhiên cắn một cái, trong lòng có thể chua xót.

Anh nghiêng người, thay vì ngoan ngoãn lên giường và nằm thẳng như mọi khi, thay vào đó anh vươn cánh tay dài của mình ra, ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai cô.

Nếu như trước đây hành động này anh không dám làm, nhưng hiện tại lại bối rối như vậy, lại bị thái độ của Bạch Hoài An làm cho rối loạn.

“Hoắc Tùng Quân, anh buông tôi ra” Thanh âm của Bạch Hoài An có chút rầu rĩ.

Mùi hương ghê tởm trên người không còn nữa, bởi vì sau khi tắm xong là mùi chanh rất sảng khoái, nhưng Bạch Hoài An không biết tại sao, khi mùi hương này xộc vào mũi, lại khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“Anh sẽ không bỏ ra đâu.”

Giọng nói của Hoắc Tùng Quân mang theo uất ức, cùng vẻ trầm thấp và thờ ơ thường ngày hoàn toàn khác hẳn: “Anh đã làm sai chuyện gì sao? Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng nóng giận, sau đó lại không để ý tới anh, anh thực sự rất khó chịu.”

Bạch Hoài An ngẩng đầu nhìn, con ngươi màu sáng của cô ướt át, tràn đầy mơ màng khó hiểu, thấy cô đang ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất.

Làm thế nào mà anh lại tiếp xúc với những người phụ nữ khác, khi trở về còn coi như không có chuyện gì mà lộ ra vẻ mặt như vậy với cô, hơn nữa còn làm ra những hành động thân thiết như vậy.

Bạch Hoài An ép mình trở nên lạnh lùng, khóe miệng giật giật: “Tôi thật sự không sao, chỉ là có chút mệt, tâm tình không tốt. Nhanh lên, chờ đến khi anh ngủ rồi, tôi mới có thể về nhà yên ổn. ngủ một giấc.”

Hành động của Hoắc Tùng Quân đột nhiên cứng đờ: “Hay là để anh đưa em về nhà, để em nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không cần.”

Bạch Hoài An ngắt lời anh, sau đó hít một hơi: “Tôi đã nói một tuần hai lần giúp anh ngủ, sao tôi có thể nuốt lời. Anh mau nằm xuống đi.”

Thấy cô kiên trì như vậy, Hoắc Tùng Quân vừa leo lên giường vừa nói.

Bạch Hoài An vẫn giúp anh matxa như thường lệ, khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoắc Tùng Quân thì động tác của cô mới dừng lại.

Hoắc Tùng Quân hôm nay có vẻ mệt mỏi, ngủ thiếp đi nhanh hơn bình thường, chỉ có mười phút mà thôi.

Bạch Hoài An cúi đầu trầm mặc nhìn anh, vì muốn đổi phương dễ dàng chìm vào giấc ngủ, ánh đèn trong phòng tương đối yếu, mông lung mơ hồ chiếu lên giường.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân giãn ra, không có sự xa lánh và thờ ơ thường ngày, trông vô cùng mềm mại.

Những ngón tay của Bạch Hoài An khẽ phác họa theo những đường nét trên gương mặt anh, nhưng không hề chạm xuống.

Quên đi, nếu như trong lòng anh đã có một người quan trọng thì cô cũng không muốn tiếp tục cùng anh dây dưa.

Cô đã làm rất tốt chuyện mà mình hứa với anh, mượn tay anh báo thù, chờ sau khi giải quyết An Bích Hà, cô sẽ lập tức rời đi.

Bạch Hoài An rời khỏi biệt thự, Hoắc Tùng Quân ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không có chút dấu vết ngủ say, chẳng qua là anh không có ngủ thiếp đi.