Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 71




Chương 71: Đánh nhau

Nếu không chuẩn bị cẩn thận, Bạch Hoài An làm sao có thể lựa chọn một con đường bất lợi như vậy cho mình được.

Nhìn Lâm Kỳ ngất, không biết gì đang nằm trên mặt đất, cô lạnh mặt xiết chặt nắm đấm, thẳng tay đánh vào khuôn mặt trên mặt đất đấy, một đấm rồi lại một đấm, thấy anh ta sắp tỉnh lại, cô lại trực tiếp làm cho anh ta choáng váng.

Đánh tới cuối cùng ngón tay có cảm giác đau nhức, Bạch Hoài An trực tiếp dùng chân, dùng hết sức đá vào người hắn mấy cái.

Lâm Kỳ đau đớn quằn quại, nằm trên mặt đất khịt mũi hai cái.

Sau khi làm xong hết mọi thứ, Bạch Hoài An sửa sang lại quần áo, đầu tóc, nhìn người đang nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, cô thong thả đi ra khỏi ngõ.

Cô đã sớm muốn đánh chết người này, anh ta là tay sai của An Bích Hà, cũng không đếm được đã làm bao nhiêu chuyện vô lý.

Hôm nay cô đánh anh ta một trận, coi như là trừ hại cho dân.

Sở Minh Nguyệt thấy cô về sớm như vậy, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao lại về sớm như vậy?”

Bạch Hoài An không trả lời, tự rót cho mình một cốc nước, uống hết cốc nước mới nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Minh Nguyệt, đúng như cầu dự đoán, An Bích Hà đã ra tay với tới”

Sở Minh Nguyệt giật mình, sợ hãi vội vàng đi về phía cô, kéo Bạch Hoài An đứng lên, kiểm tra tỉ mỉ một lượt, suýt chút nữa lột cả quần áo của cô ra kiểm tra mới hoàn toàn yên tâm.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, tớ không sao” Bạch Hoài An vội vàng giữ lại đôi tay đang muốn cởi áo cô của Sở Minh Nguyệt.

“Tại sao cô ta lại muốn đánh cậu, trên đường đã xảy ra chuyện gì?” Sở Minh Nguyệt nghiêm túc, khuôn mặt căng thẳng hỏi.

Bạch Hoài An kể lại chuyện của Lâm Kỳ, lập tức mừng rỡ nói: “Cũng may trước đây chúng ta đã có chuẩn bị sẵn dụng cụ, mấy thứ này thật sự có ích. Tớ không ngờ An Bích Hà lại nóng vội như thế, một ngày cũng chờ không được, mới tối hôm qua đã muốn giết tớ rồi” .

“Lâm Kỳ mà cậu nhắc tới, có phải người tên Lâm Kỳ muốn giết cậu một năm trước không?” Sở Minh Nguyệt nhíu mày, trừng lớn mắt hỏi.

Bạch Hoài An gật đầu.

Sở Minh Nguyệt lập tức bật người đứng dậy từ trên ghế, chạy vào phòng bếp cầm một con dao, hùng hổ lao tới: “Hoài An, dẫn đường, tớ phải đi chém chết tên khốn đấy”

Cô ấy là một người luôn có bộ dạng dịu dàng, khí chất thanh cao, hiện tại cô ấy cầm một con dao, cả người tràn đầy tức giận, không khỏi khiến Bạch Hoài An bị hoảng sợ, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm động, vội vàng ngăn cô ấy lại.

“Minh Nguyệt, đừng kích động, tên súc vật đấy đã bị tớ đánh một trận, mặt mũi bầm dập, tới còn dùng chân đạp mấy cái nữa rồi.” Cô nói xong liền cầm lấy con dao từ tay Sở Minh Nguyệt.

Đặt vũ khí nguy hiểm kia đi xa, quay lại thấy Sở Minh Nguyệt vẫn chưa hết tức giận, cô liền nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô ấy, nói: “Minh Nguyệt, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng chỉ vì một chuyện như vậy mà cầm dao làm bếp đi, không đáng đâu. Đôi tay xinh đẹp này của cậu chỉ nên cầm cọ vẽ, không phải dùng để cầm dao”

Sở Minh Nguyệt lấy tay ôm lấy mặt cô, trong ánh mắt trần đầy đau lòng: “Hoài An, một năm trước tên Lâm Kỳ này đã biến cậu thành bộ dạng như thế nào, anh ta thiếu chút nữa hại chết cậu. Tớ tưởng tượng đến bộ dạng của cậu một năm trước, trong lòng tớ thực sự không thở nổi.”

Bạch Hoài An xoa xoa ngón tay cô ấy, cười vô cùng ngọt ngào: “Tớ biết, tớ đều biết hết, Minh Nguyệt đau lòng vì tớ. Nhưng chuyện này là âm mưu của An Bích Hà, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý An Bích Hà, Lâm Kỳ này là người chấp hành mệnh lệnh của cô ta. Cho dù giết Lâm Kỳ này, An Bích Hà sẽ lại phải một Lâm Kỳ khác đến”.

Sở Minh Nguyệt nghe vậy, tức giận trong lòng dần được tan đi, hừ lạnh một tiếng: “Anh ta thật sự là người hèn hạ mà, nhưng An Bích Hà này vẫn là một quả bom hẹn giờ, cô ta thực sự muốn giết cậu, cậu phải cẩn trọng. Phòng bị là không ổn, phải nghĩ ra một biện pháp, làm cho cô ta hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ giết người.”

Ánh mắt Bạch Hoài An lóe lên, nhíu mày tự suy nghĩ một lúc, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

Thời điểm đi làm ngày hôm sau, đi ngang qua con hẻm nhỏ ngày hôm qua, cô đã không còn nhìn thấy Lâm Kỳ.

Tối hôm qua, cô đánh Lâm Kỳ thành bộ dạng kia, hiện tại trời đã ấm áp hơn, nhưng với thời tiết giá rét mùa đông, cả một đêm nằm đấy, cho dù là Lâm Kỳ có tỉnh lại, với tình trạng đấy, một mình anh ta thực sự không thể tự trở về.

Có lẽ là An Bích Hà thấy anh ta đi lâu mà chưa về nên đã phải người đi tìm anh ta.

Bạch Hoài An nhìn thoáng qua, không có tâm tư ở lại đây lãng phí thời gian, lắc đầu, trực tiếp đi đến công ty.

Hiện tại đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất là nhận việc.

Bạch Hoài An làm tốt thủ tục nhận việc và được trưởng bộ phận đưa vào công ty.

Văn phòng của bộ phận thiết kế rất lớn và môi trường làm việc cực kỳ tốt, Trần Thanh Minh rất coi trọng việc thiết kế, cũng ý thức được trong một công ty thời trang, đổi mới thiết kế là chuyện quan trọng nhất.

Bạch Hoài An nhìn qua một vòng, vô cùng hài lòng.

Giới thiệu bản thân qua với đồng nghiệp một lượt, đồng nghiệp cũng rất nhiệt tình, trừ một người phụ nữ.

Cô lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Hoài An, ánh mắt mang theo sự dò xét và khinh thường, cuối cùng dừng lại trên mặt Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An có làn da rất đẹp, trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào lấp lánh, trong veo như nước, nhìn qua cũng có thể thấy được dáng vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng như sóng lăn tăn, cực kì trìu mến.

Người phụ nữ lạnh lùng khịt mũi một cái, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Tôi đã hỏi qua, bên nhân sự căn bản không nhận được hồ sơ lí lịch của cô ta. Nhìn tổng quan từ trên xuống dưới, cô xem bộ dạng xinh đẹp của cô ta, không chừng đã dùng khuôn mặt này để mê hoặc Tổng giám đốc Trần.”

Vị trí làm việc của Bạch Hoài An ở ngay phía sau cô ta, lúc cô chuẩn bị ngồi xuống, trùng hợp cũng nghe thấy lời bàn tán của họ.

Lời nói xấu của người phụ nữ này, thanh âm tuy rất nhỏ, nhưng ba năm trước, Bạch Hoài An bị mù nên tại của cô rất tốt, mấy lời nói xấu đấy hoàn toàn đã được cô nghe hết.

Cô cúi đầu nở nụ cười nhẹ, tuy những lời này vô cùng khó nghe, nhưng cô không lựa chọn làm người khác xấu hổ trước mặt mọi người. Ngày đầu tiên đi làm, tốt nhất là không nên khiến bản thân quá nổi trội.

Nhưng người như thế, về sau vẫn nên biết điều ít giao tiếp cùng, như vậy sẽ tốt hơn.

Người phụ nữ kia thấy Bạch Hoài An ngồi sau mình, sợ cô nghe thấy, cũng không nói thêm gì nữa, chột dạ ngậm miệng lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười, thân thiện chào hỏi Bạch Hoài An.

“Xin chào, tôi tên là Phương Ly, mới vào công ty được một năm, cô có gì không biết thì có thể hỏi tôi”

Bạch Hoài An mỉm cười nhìn về phía cô ta, nhưng ánh mắt không có ý mỉm cười: “Cảm ơn, tôi là Bạch Hoài An, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều”

Sau đấy cô liền xoay người, nhìn đống tài liệu nhân viên vừa đưa đến cho cô, làm quen dần với nội dung công việc của mình.

Phương Ly thấy cô cười nhẹ nhàng, đối với cô không có một chút nhiệt tình, nhất thời không nhịn được bĩu môi một cái, trong lòng thầm chửi một tiếng.

Giả bộ thanh cao cái gì, cũng chỉ là một người mới, có cái gì mà đắc ý.

Hôm nay, Bạch Hoài An thích ứng với công việc rất tốt, quan hệ với đồng nghiệp đơn giản, không có nhiều lục đục, chuyên tâm say mê thiết kế, tất cả đều như có mong muốn, trừ người phụ nữ Phương Ly kia.

Tổng quan về Phương Ly, bộ dạng xinh đẹp, trang điểm tinh tế, ăn mặc hợp thời trang, Bạch Hoài An đã xem qua bản thảo thiết kế trước đây của cô ta, cũng rất có thực lực, nhưng không biết vì sao, cô ta một mực nhằm vào cô.

Gần một ngày trôi qua, Bạch Hoài An đã “Không cẩn thận” nghe được ba lượt, cô ta ở trước mặt người khác nói xấu mình.

Cô vẫn không thể nào hiểu được, bản thân cô chỉ là ngày đầu tiên nhận việc, hai người không có giao tiếp nhiều, tại sao Phương Ly lại cảm thấy không vừa mắt với cô như vậy.

Cho đến khi Trần Thanh Minh đến văn phòng, cười vui vẻ, nói chuyện với cô, lúc anh ta hỏi cô thích ứng với công việc sao rồi. Trong lúc vô tình Bạch Hoài An liếc mắt nhìn thoáng qua Phương Ly.

Lúc cô nhìn cô ta, trong ánh mắt Phương Ly chỉ có ghen ghét và ghen tuông, đến khi cô ta nhìn thấy Trần Thanh Minh, ánh mắt liền trở nên ôn nhu, cúi đầu ngại ngùng.

Bạch Hoài An nhíu mày, nháy mắt liền hiểu được tại sao Phương Ly lại có thái độ như vậy với mình.

Cô ta thích Trần Thanh Minh.

Nhưng cho dù cô ta có thích Trần Thanh Minh, cũng không liên quan gì đến mình.

Cô và Trần Thanh Minh cũng không có quan hệ gì đặc biệt, sự ghen ghét của cô ta thực sự không chấp nhận được.

Sau khi Trần Thanh Minh đi, đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ bên tại Bạch Hoài An: “Hoài An, tổng giám đốc Trần không có bạn gái, Phương Ly đã thích anh ấy một năm nay. Có thể do bộ dạng cô xinh đẹp, lại do đích thân tổng giám đốc Trần tuyển dụng, cho nên Phương Ly đối với cô có ý ghen ghét rất sâu sắc. Cô không cần để ý tới.”

Bạch Hoài An bất lực thở dài, căn bản cô không thể vì không muốn để Phương Ly hiểu lầm mà làm gì đấy được.

Thời điểm tan làm, Bạch Hoài An không nhìn ánh mắt của Phương Ly ở phía sau, mà bỏ đi luôn với balo trên lưng.

Hôm nay Sở Minh Nguyệt vì muốn chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của cô, đã gửi tin nhắn thông báo cô ấy tổ chức một bữa tiệc lớn, cô nhanh chóng muốn chạy về nhà, nếm thử tay nghề của Sở Minh Nguyệt.

Mới vừa ra đến cổng công ty, đã bị hai cảnh sát ngăn cản, bọn họ khuôn mặt nghiêm túc, nói với Bạch Hoài An: “Cô Bạch, có người báo án, nói cô cố ý đánh nhau khiến người khác bị thương. Mời cô theo chúng tôi đi một chuyển.”