Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 66




Chương 66: Anh ấy đang nằm trong lòng tôi

Hoắc Tùng Quân bước lại gần, nhưng bởi vì sự chênh lệch về chiều cao nên nhìn không khác gì anh ôm trọn cô vào lòng.

Lúc này Bạch Hoài An mới kịp phản ứng, đẩy Hoắc Tùng Quân ra, sau đó giả bộ tươi cười, khuôn mặt không có biểu hiện gì khác, nói: “Anh mau mặc quần áo vào đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi, lát nữa tôi còn phải về nhà, không thể về quá muộn được”

Đúng là vô tình mà!

Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, ánh mắt lóe lên một tia ai oán, bản thân anh thấy rõ ràng vóc dáng của mình đẹp hơn cái tên Lâm Bách Châu đó nhiều, vậy mà chẳng hiểu tại sao Hoài An lại không thèm để ý đến anh.

Nhưng mà không sao, anh vẫn có chỗ hơn tên Lâm Bách Châu, Hoài An cũng đâu thèm để ý đến anh ta, hơn nữa khi nhìn thấy anh, cô ấy còn đỏ mặt xấu hổ nữa chứ.

Dường như Hoắc Tùng Quân hoàn toàn đã quên mất chuyện năm đó anh đã ngăn không cho Bạch Hoài An rời đi, vô cùng thỏa mãn đi vào trong phòng ngủ mặc quần áo tử tế.

Lúc Bạch Hoài An đi vào thì Hoắc Tùng Quân đã ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm mắt lại, bên cạnh còn chưa ra một vị trí trống dành cho cô: “Hoài An, lên đây đi” .

Bạch Hoài An khẽ nhíu mày: “Chỉ là xoa bóp thôi mà, đâu cần phải lên giường?”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy gương mặt lộ rõ sự tủi thân: “Trước đây toàn là em nằm bên cạnh Xoa bóp cho anh, nếu bây giờ thay đổi vị trí thì anh sẽ cảm thấy không quen, như vậy thì mọi công sức của em đều uổng phí rồi”

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Bạch Hoài An, Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Hơn nữa nếu như anh không ngủ được thì thời gian em ở lại cũng lâu hơn nữa, sợ là đến khi trời sáng còn..”.

“Được rồi được rồi, tôi lên là được chứ gì” Bạch Hoài An cắn răng nói. Từ bao giờ mà Hoắc Tùng Quân luôn lạnh lùng ít nói lại nói nhiều như vậy cơ chứ? ”

Hoắc Tùng Quân thấy cô đi lên, được voi đòi tiền, gối lên đùi của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng những khuôn mặt điển trai lại thể hiện sự vô tội: “Bắt đầu đi Hoài An”

Bạch Hoài An cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế không mắng ra tiếng bởi vì anh đã vì cô mà tạo áp lực với An thị cho nên cô mới nhượng bộ như vậy.

Hoắc Tùng Quân cảm nhận được những ngón tay thon dài lạnh như bằng của cô chạm vào làn da ấm nóng của anh, anh khẽ thở dài. Đúng, chính là cảm giác này, hơn một năm rồi anh mới cảm nhận lại được loại cảm giác này.

Trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp, anh tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể cô, khuôn mặt cũng dần dần bình tĩnh hơn.

Theo như tính toán của Bạch Hoài An thì khoảng ba mươi phút tới một tiếng thì Hoắc Tùng Quân sẽ đi vào giấc ngủ.

Cô cảm nhận được anh đang từ từ thả lỏng toàn thân, hơi thở cũng dần dần ổn định vì vậy nên động tác cũng nhẹ lại. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tình của căn phòng.

Hoắc Tùng Quân nhướn mày, vừa rồi anh đang thiu thiu, sắp đi vào giấc ngủ thì bị đánh thức.

“Hình như là tiếng điện thoại di động của anh đấy” Bạch Hoài An nhắc nhở.

Hoắc Tùng Quân nhắm mắt lại, cạ cạ vào đùi Bạch Hoài An, giọng khàn khàn: “Em nghe giúp anh đi”

“Điện thoại của anh thì anh nghe đi. Biết đâu là có chuyện quan trọng gì thì sao” Bạch Hoài An từ chối.

Hoắc Tùng Quân khẽ hừ nhẹ vài tiếng, vẫn không chịu mở mắt: “Nếu như bây giờ anh xem điện thoại di động, thì càng khó ngủ hơn đấy.”

Bạch Hoài An nghe vậy thì bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại của Hoắc Tùng Quân, cô nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt có chút phức tạp, nói: “Là điện thoại của An Bích Hà” .

Gương mặt Hoắc Tùng Quân không có chút biến hóa nào: “Em cứ nghe đi. Chắc là vì hôm nay anh đã nói chuyện giải trừ hôn ước với bố cô ta nên giờ cô ta gọi điện thoại đến”

Đôi mắt của Bạch Hoài An khẽ chuyển động, cô lắc lắc chiếc điện thoại: “Vậy thì tôi nghe thật đấy. Anh thừa biết tôi và An Bích Hà khắc khẩu với nhau, nếu như giờ tôi mà nghe điện thoại, không chừng sẽ không kiềm chế được mà nói ra mấy câu khó nghe, anh cũng chịu à?”

“Tùy em” Hoắc Tùng Quân không thèm quan tâm đến mấy câu nói đó của cô, bàn tay to lớn của anh lặng lẽ đặt lên chiếc eo thon của cô, khuôn mặt tuấn tú cũng cạ cạ vào eo cô.

Bạch Hoài An cảm nhận được động tác của anh, đang định mở miệng nói gì đó, vừa mới nói được một chữ thì đã nghe thấy Hoắc Tùng Quân bình tĩnh nói: “Nếu như em còn không mau nghe điện thoại thì cô ta sẽ cúp máy đấy”.

Theo bản năng, Bạch Hoài An ẩn vào chút nhận cuộc gọi, chăm chú nghe giọng nói phía bên kia điện thoại, quăng những động tác mờ ám của Hoắc Tùng Quân ra sau đầu.

“Hoắc Tùng Quân, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi. Anh đừng cúp máy, em có mấy cậu muốn nói với anh”.

Bên kia điện thoại là giọng nói của An Bích Hà, vừa yếu đuối lại vừa nghẹn ngào đến mức khiến cho một người phụ nữ như Bạch Hoài An cũng cảm thấy không đành lòng.

Cô không nói gì hết, chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Trong giọng nói của An Bích Hà chứa đầy tình yêu và khổ sở: “Hôm nay bố nói cho em biết là ông ấy đã đồng ý giải trừ hôn ước giữa hai chúng ta rồi, vốn dĩ em định đi tìm anh từ lâu rồi nhưng mà lại bị họ nhốt ở trong phòng cả ngày trời, đến bây giờ mới được thả ra”.

Cô ta hít một hơi sâu, giọng nói có chút run run: “Em muốn hỏi anh là anh ghét em đến vậy sao? Tại sao Bạch Hoài An đó vừa trở về một cái thì anh đã vội vàng đến giải trừ hôn ước với em? Cô ta thì có điểm nào tốt chứ?”

“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, cũng xem như là thanh mai trúc mã, người xung quanh đều biết rằng em thích anh, em theo đuổi anh nhiều năm như vậy, làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến anh đầu tiên. Em yêu anh nhiều như vậy, tới mức không thiết cả mạng sống của mình, không màng nguy hiểm mạo hiểm chạy vào đám cháy cứu anh ra ngoài. Em không có mong muốn gì nhiều, cũng không cần anh phải đáp lại tình cảm của em. Em chỉ hy vọng có thể được ở bên cạnh anh, cho dù làm gì em cũng cam tâm tình nguyện, chỉ muốn có thể ở bên chăm sóc anh mà thôi. Chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi đó thôi không lẽ cũng không được hay sao?”

Ôi chao, một người có thể vì tình yêu mà nói ra những lời chân thành, tha thiết như vậy, đúng là khiến cho người khác phải cảm động.

Bạch Hoài An cúi đầu nhìn thoáng qua Hoắc Tùng Quân, thấy anh không cả thèm mở mắt ra. Từ trước đến nay Hoắc Tùng Quân luôn lạnh nhạt vô tình với những người mà mình không thích, không hề thay đổi.

Nhưng bên kia đầu dây, An Bích Hà vẫn tiếp tục nói.

“Anh Tùng Quân, em cầu xin anh có được không? Anh đừng giải trừ hôn ước mà, chỉ cần có thể cho phép em cưới anh, cho dù… Cho dù anh có thích Bạch Hoài An đó, không sao cả, anh muốn bao nuôi cô ấy cũng được, em sẽ không để tâm đâu”.

Những lời này đã chạm đến giới hạn của Bạch Hoài An khiến cho cô cảm thấy mình bị khinh thường, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

Bạch Hoài An có không cần ai phải bao nuôi, cũng không cần ai phải thương hại cả! An Bích Hà đó không có liêm sỉ, tự hạ thấp mình xuống thì thôi đi, còn dám kéo cả cô vào? Dựa vào cái gì mà cô phải chung chồng với người khác? Dựa vào cái gì mà cô phải chịu đựng làm tình nhân để người đời chửi rủa”.

“An Bích Hà, cô nói đủ chưa!” Bất thình lình Bạch Hoài An cất tiếng khiến cho bộ dạng giả bộ đáng yêu hiểu chuyện của người nào đó bị dọa giật mình, những lời cầu xin vừa lên tới miệng lại bị nuốt ngược vào trong.

Bạch Hoài An có thể nghe thấy tiếng thở gấp, nặng nề của An Bích Hà, còn nghe thấy tiếng đổ vỡ của ly và đèn ở bên kia điện thoại. .

Đúng là An Bích Hà vừa nghe thấy tiếng của Bạch Hoài An ở bên kia thì đã bị dọa cho hết hồn.

Tại sao lại là Bạch Hoài An? Rõ ràng là cô ta gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân, tại sao lại là Bạch Hoài An đó nghe máy? Lẽ nào bây giờ họ đang ở chung với nhau sao?

An Bích Hà nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng. Đã trễ như vậy rồi, hai người họ ở chung với nhau làm cái gì?

Trong lòng cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận, nhất là khi cô ta nghĩ đến những lời thâm tình mà mình vừa nói với Hoắc Tùng Quân bị Bạch Hoài An đó nghe sạch sành sanh, vừa xấu hổ lại tức giận không thôi, toàn bộ khuôn mặt cô ta đỏ như máu, trong mắt tràn ngập sự căm hận, bộ dạng vô cùng dọa người.

“Bạch Hoài An, đã trễ như vậy rồi sao cô lại ở chỗ của Hoắc Tùng Quân? Hai người đang làm cái gì?”

An Bích Hà trực tiếp lên tiếng chất vấn, giọng điệu vô cùng tức giận.  Bạch Hoài An cười lạnh một tiếng, cô cúi xuống nhìn Hoắc Tùng Quân đang ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, ôm lấy eo của mình, dịu dàng nói: “An Bích Hà, cô đã là người trưởng thành rồi, sao có thể hỏi một câu hỏi ngu như vậy cơ chứ?”

“Đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì có thể làm được gì nhỉ? À, đúng rồi, cô hỏi Tùng Quân đúng không? Bây giờ anh ấy đang nằm ở trong lòng tôi, vô cùng nghe  lời”

Cô vừa nói, khóe môi còn mang theo ý cười xấu xa.

Hoắc Tùng Quân lúc này giống như một con mèo, lười biếng chậm chạp mở mắt, “meo meo” hai tiếng rồi liếc nhìn dáng vẻ xấu xa của Bạch Hoài An, cảm thấy cô còn quyến rũ hơn mọi khi nhiều, khiến cho trái tim nhỏ bé của anh đập nhanh hơn bình thường.

Anh vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng khẽ nhẩm vài câu “A di đà phật”.

“Sao có thể như vậy được! Bạch Hoài An, cô đang lừa tôi đúng không? Có phải là cô ăn trộm điện thoại di động của anh Tùng Quân đúng không? Tôi không tin là bây giờ anh ấy đang ở đó với cô!”

Giọng của An Bích Hà vừa sắc bén lại vừa kinh ngạc. Cô ta thừa biết rằng Hoắc Tùng Quân thích Bạch Hoài An nhưng ngoài miệng cô ta vẫn luôn nói rằng là do Bạch Hoài An câu dẫn Hoắc Tùng Quân. Nhưng cô ta cũng biết rằng dựa vào những chuyện mà trước đó Hoắc Tùng Quân làm thì Bạch Hoài An không thể tha thứ dễ dàng như vậy được.  “Ai da!” Bạch Hoài An ghét bỏ di chuyển chiếc điện thoại di động ra khỏi lỗ tại mềm mại của cô, nói: “Tôi nói này An Bích Hà, giọng của cô chói tại quá đi mất. Nếu như cô không tin thì để tôi cho cô nghe giọng của Hoắc Tùng Quân một chút cho thỏa nỗi nhớ nhé”

Cô đặt điện thoại cạnh tại Hoắc Tùng Quân, nói: “Tùng Quân, anh cũng nói vào câu đi”

Từ trước đến nay Hoắc Tùng Quân chưa từng được nghe thấy giọng điệu mềm mại, quyến rũ đến như vậy của Bạch Hoài An, cho dù là anh biết rõ rằng cô chỉ đang cố tình nói để chọc tức An Bích Hà nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà rung động.

“Hoài An, đã khuya rồi, em đừng làm ồn nữa. Em mau cúp điện thoại rồi qua đây anh ôm một cái nào” .

Giọng nói của anh mang đầy sự cưng chiều, âm thanh trầm thấp lại có chút khàn khàn khiến cho người khác nghe xong muốn rụng trứng.

Khuôn mặt của Bạch Hoài An không nhịn được ửng đỏ, cô khẽ ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ bên trong nội tâm.

Mà ở đầu dây bên kia, An Bích Hà nghe rõ không sót một chút nào, tức đến mức muốn phát điên lên.

Đây đúng là giọng của Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta chưa từng được nghe thấy giọng điệu đó của anh bao giờ . .

trước mặt cô ta, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn là một người lạnh lùng, hờ hững, cô ta chưa bao giờ được anh dùng giọng điệu quyến rũ như vậy để nói chuyện với cô ta. Trong lòng An Bích Hà cảm thấy vừa chua xót lại vừa đố kỵ, hận không thể xé xác của Bạch Hoài An ra làm từng mảnh.

An Bích Hà không kiềm chế được cơn tức giận, chửi mắng: “Bạch Hoài An! Sao cô có thể không có liêm sỉ tới mức đi câu dẫn vị hôn phu của người khác như vậy chứ! Nhất định tôi sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng, vạch trần tất cả những chuyện xấu hổ của cô cho cả thế giới biết!”