Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 523




Chương 523

 

Mấy ngày gần đây cô đều uống thuốc bổ do bác sĩ kê đơn, còn phần phòng ngủ riêng, Hoắc Tùng Quân cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ sẽ nảy sinh ra vấn đề gì.

 

Bạch Hoài An lắc đầu: “Không phải, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói.”

 

Cô kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Trương Kim Liên, sau đó nói: “Em nghỉ ngờ là Ngô Thành Nam có thể đã biết chuyện gì đó, có lẽ là anh ta đã phát hiện ông cụ Ngô đang âm thầm tìm kiếm cháu trai ruột nên bây giờ đã thành chó cùng rứt giậu rồi.”

 

Anh ta uy hiếp Trương Kim Liên phải đi đăng ký kết hôn với mình.

 

Dựa theo tính cách trước kia của Ngô Thành Nam thì nhất định anh ta sẽ phải cân nhắc lợi hại trước, không mạo hiểm đi đắc tội nhà họ Trương, gây thù chuốc oán cho bản thân mình như vậy.

 

Nhưng anh ta lại làm thế.

 

Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân cũng trở nên ngưng trọng, anh lập tức vươn tay lấy điện thoại, gọi đi một cuộc gọi, dặn dò mấy câu, yêu cầu đối phương truyền tin này đến cho ông cụ Ngô.

 

Sau khi cúp điện thoại anh lại sờ lên mái tóc dài của Bạch Hoài An, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Mọi người đều nói phụ nữ mang thai ba năm ngốc, sao Hoài An nhà chúng ta lại vẫn thông minh như vậy.

 

nhỉ?”

 

Bạch Hoài An được khen ngợi đắc ý nâng cái cằm trắng trẻo lên, khuôn mặt thanh tú rất sinh động: “Đương nhiên, em lúc nào chẳng thông minh”

 

Hoäắc Tùng Quân bị bộ dạng yêu kiều này của cô làm cho trong lòng ngứa ngáy, anh cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô: “Nào, để anh lấy chút thông minh của em nào”

 

Nói xong lại định hôn tiếp thì Bạch Hoài An liền cười duyên né anh: “Cằm anh có một ít râu rồi kìa, chọc vào em thấy đau ghê”

 

Hoäắc Tùng Quân nghe vậy liền sờ lên cảm, chỉ thấy hơi nhô ra một chút, vậy mà chỗ cằm bên khóe môi Bạch Hoài An đã hơi đỏ lên.

 

Anh lập tức bật cười, bóp má cô: “Em yếu ớt quá đi”

 

Nhưng nói tới nói lui Hoắc Tùng Quân vẫn hết sức nhẹ nhàng vuốt ve chỗ da bị ửng đỏ giúp cô: “Có muốn bôi ít thuốc mỡ không?”

 

“Không cần, chỉ cần anh không hôn em thì một lúc nữa sẽ hết thôi”

 

Bạch Hoài An nói xong, sắc mặt Hoắc Tùng Quân liền trầm xuống, định đứng dậy cầm dao cạo râu, râu ria không cạo sạch thì đến cả vợ cũng không được tới gần.

 

Bạch Hoài An thấy bộ dạng hấp tấp của anh liền đè vai anh lại, bắt anh ngồi lại chỗ cũ.

 

Gò má cô ửng đỏ, đôi mắt hoa đào gợn sóng lăn tăn: “Đâu cần phải phiền toái như vậy, anh không tiện thì để em làm thay là được”

 

Cô nói xong thì ngồi dậy từ trên đùi anh, bàn tay nhỏ bé ôm mặt anh, nhẹ nhàng sáp đến gần.

 

Đôi môi đỏ mọng mềm mại dán lên môi Hoắc Tùng Quân. Trong đầu anh chợt trống rỗng, những lúc hai người thân mật phần lớn thời gian đều là anh chủ động, tính cách dễ xấu hổ của Bạch Hoài An khiến cho việc muốn cô chủ động là rất khó.

 

Hoắc Tùng Quân rũ mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt dịu dàng.

 

Bạch Hoài An nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run lên như cánh bướm bị kích động, dáng vẻ rụt rè yêu kiều của cô khiến cho khí huyết trong lòng Hoắc Tùng Quân dâng trào, không nhịn được mà muốn bắt nạt cô.

 

Nhưng khi ôm lấy vòng eo thon của cô, vuốt ve lên phần bụng phẳng lì trong đầu anh lại chợt hiện lên câu dặn dò của bác sĩ, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.

 

Bạch Hoài An nhẹ nhàng hôn anh rồi tách ra. Vốn tưởng Hoắc Tùng Quân sẽ cao hứng nhưng không ngờ vẻ mặt anh lại càng thêm ảm đạm, đôi mắt màu hổ phách mang theo bóng tối âm trầm như muốn nổi lên mưa gió, nhưng lại cố đè nén không để cho mãnh thú xuất chuồng.

 

“Anh, anh làm sao vậy?”

 

Bạch Hoài An vừa mới nói xong thì đầu đã bị một bàn tay lớn kéo.

 

vào trong lồng ngực Hoắc Tùng Quân. Bên tai là thịch như tiếng sấm động, từng tiếng vang lên n¡ Giọng nói khàn khàn của Hoắc Tùng Quân truyền đến từ trên đỉnh đầu cô: “Em nghe thấy chưa. Trái tim anh đập vì em đấy”