Chương 522
Ngô Thành Nam đứng bên cạnh Trần Bách Nhã đã nghe rõ hết lời giải thích của chủ biên, vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ vô cùng.
Trần Bách Nhã ngại ngùng cúp điện thoại: “Cái này, anh, anh cũng nghe thấy rồi đấy, là do họ tự ý làm chủ, họ hiểu lầm ý của tôi, tôi cũng không có biện pháp nào. Tôi đã bảo họ thu hồi lại tin tức, nhưng bây giờ không còn cách nào cứu vãn nữa. Còn bí mật kia…
Anh ta ngập ngừng thử thăm dò.
Ngô Thành Nam hung hăng trừng mắt liếc anh ta: “Còn muốn biết bí mật gì nữa, anh năm mơ đi. Nếu không phải anh làm ra loại chuyện ngu xuẩn như này thì tôi sẽ bị người ta lấy ra làm trò đùa à?”
Anh ta đã có thể dự kiến những tổn thất do đám cư dân mạng gây ra rồi. Sau này chỉ cần vừa nhắc tới tên anh ta thì nhất định sẽ bị gắn với cụm từ “bảo bối của thận”.
Nhìn bóng lưng đầy vẻ oán giận của Ngô Thành Nam Trần Bách Nhã hơi nhếch khóe miệng, nhưng nghĩ đến lời anh ta nói chân mày lại lập tức cau lại.
Rốt cuộc ông cụ đang có ý đồ gì, anh ta thực sự rất quan tâm đến chuyện này.
Lúc này, Trương Kim Liên đang vùi mình trên ghế sô pha, nhàn nhã ăn hoa quả, nấu cháo điện thoại với Bạch Hoài An.
Từ sau khi Ngô Thành Nam tìm cô ta nói chuyện bố Trương, mẹ Trương liền cực kỳ khẩn trường. Đến công ty cũng không cho cô ta tới, bắt cô ta phải thành thật ở nhà, còn sắp xếp không ít vệ sĩ.
Trương Kim Liên thật sự nhàm chán đến cực độ, cô ta lên mạng đọc tin tức kia và đủ loại hoạt động thần thánh của cư dân mạng, tự mình ngồi cười đến thở không ra hơi.
“Hoài An, em không ngờ chỉ một trò trả thù vặt vãnh của em mà có.
thể kéo đến cái kết đặc sắc như vậy. Em gửi hình cho chị chị có thấy không?
Bạch Hoài An nhìn hình ảnh trên giao diện trò chuyện của hai người, cô cũng bị chọc cười.
Bức ảnh là ảnh photoshop của cư dân mạng. Ảnh gốc là cảnh Ngô Thành Nam tham gia một sự kiện cắt băng khánh thành.
Trong tấm ảnh này Ngô Thành Nam đi giày Tây, trông rất có bộ dạng chó mang lốt người, tay cầm một quả bóng vàng, miệng cười ấm áp như ngọc. Nhưng lúc này Bạch Hoài An lại thấy quả bóng trong tay anh ta đã bị đổi thành một quả thận lớn.
Phía dưới còn có một hàng chữ “Bảo bối của thận, tổng giám đốc Ngô dùng cũng nói tốt!”
Tay nghề người photoshop rất cao, hoàn toàn không có cảm giác không hài hòa, nhưng nhìn vào lại làm cho người ta muốn cười.
Không ngờ Ngô Thành Nam còn có một ngày như vậy.
Anh ta quan tâm nhất đến thể diện, nhưng bây giờ thể diện đã mất sạch, sợ là trong một thời gian ngắn cũng không dám ra ngoài gặp người khác.
Trương Kim Liên ở đầu bên kia vẫn còn tiếp tục nói: “Em vừa dạo một vòng quanh shop em đặt hàng lúc trước. Người theo dõi shop này đã tăng vọt lên, lượng tiêu thụ cũng rất cao. Em nói chuyện với chủ shop, anh ta bảo còn muốn nhờ Ngô Thành Nam làm người đại diện cho món “bảo bối của thần” ở shop bọn họ nữa, làm em cười chết luôn”
Tiếng cười của Trương Kim Liên rất tươi, sức lây lan rất mạnh Bạch Hoài An cũng phải cười theo cô ta mất một lúc, đột nhiên Trương Kim Liên lại nói tới chuyện Ngô Thành Nam tìm cô ta nói.
“Hoài An, em cảm thấy rất kỳ lạ. Rõ ràng mấy ngày trước Ngô Thành Nam đã bỏ đi rồi, cũng không quấy rối em nữa. Nhưng không hiểu vì sao lại ngóc đầu trở lại, còn đột ngột bảo em đi đăng ký kết hôn, nhảy qua rất nhiều trình tự, bộ dạng vội vã không chờ nổi. Chị nói xem có phải là đã xảy ra chuyện gì không, em vẫn thấy anh ta đang có ý đồ xấu gì đó”
Trương Kim Liên không biết những chuyện trong nhà họ Ngô, nhưng Bạch Hoài An lại biết rõ. Hơn nữa cô còn biết nhiều hơn người khác một chút nên cực kỳ nhạy cảm, vừa nghe đã nhận ra có điều không ổn.
Vì sao Ngô Thành Nam lại nóng lòng muốn cưới Trương Kim Liên như vậy, còn muốn trực tiếp đi đăng ký luôn. Chẳng qua là anh ta muốn tăng thêm một phần trợ lực cho mình, để trong tay có nhiều lợi thế hơn thôi.
Nhưng sao anh ta lại gấp gáp muốn tìm kiếm lợi thế như vậy?
Bạch Hoài An đột nhiên cảnh giác, hỏi: “Kim Liên, ngoài việc phát hiện ra anh ta rất sốt ruột thì em còn phát ra điều gì nữa không?”
Trương Kim Liên bị câu hỏi này của cô làm khó, toàn bộ quá trình lúc ấy tâm trạng của cô ta đều căng thẳng, vẫn luôn cảnh giác đề phòng Ngô Thành Nam nên không để ý được tới những việc khác.
“Em chỉ cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ thôi. Đúng rồi, lúc đó sắc mặt anh ta trông không được tốt lắm, đến cả môi cũng trắng bệch, giống như là bị cái gì dọa sợ ấy”
Bạch Hoài An nghe cô ta nói như vậy thì ngay lập tức trong lòng đã đoán ra được vài phần.
Cô vội vàng muốn kết thúc cuộc gọi với Trương Kim Liên, sau đó trực tiếp đi tìm Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, thấy cô tới liền giang hai tay ra với cô.
Bạch Hoài An đi qua, được anh ôm lấy đặt trên chân mình, sau đó anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy em? Sao đột nhiên đi tìm anh vậy? Có phải là trong người thấy khó chịu không?”