Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 517




Chương 517

 

Ông cụ còn chưa nói xong đã trông thấy Ngô Thành Nam đi ra từ trong phòng bếp liền im lặng không nói nữa.

 

Ông ta nháy mắt ra hiệu cho thư ký, thư ký gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo.

 

nhìn về phía Ngô Thành Nam.

 

Nếu Ngô Thành Nam thật sự biết được những chuyện này thì biểu hiện của anh ta ngày hôm nay cũng không có gì kỳ lạ.

 

Nhưng dù anh ta có định lấy lòng ông cụ thì cũng vô ích, tài sản của nhà họ Ngô không liên quan gì đến một người ngoài như anh ta, không thể rơi vào tay anh ta. Chỉ có người có huyết mạch chân chính của nhà họ Ngô mới có thể kế thừa tài sản, dù là Trần Bách Nhã thì cũng có tư cách hơn Ngô Thành Nam.

 

Sự ninh nọt của Ngô Thành Nam ông cụ Ngô đều thu hết vào mắt.

 

Ông ta đã nuôi Ngô Thành Nam nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều tâm huyết vì anh ta như vậy nên đương nhiên có tư cách hưởng thụ sự hiếu kính của anh ta.

 

Ông cụ im lặng không tỏ thái độ gì, vẫn nói chuyện với Ngô Thành Nam như thường ngày. Đợi đến khi thời gian cũng đã đủ rồi ông ta mới lấy cớ mệt mỏi, để thư ký đỡ về phòng nghỉ ngơi.

 

Nhìn bóng lưng hai người biến mất không thấy gì nữa ánh mắt Ngô Thành Nam mới lạnh xuống.

 

Ông cụ tâm tư sâu xa, cái gì cũng không biểu hiện ra mặt. Nhưng có đôi khi thư ký vẫn không tự giác mà để lộ tâm tình ra ngoài.

 

Ngô Thành Nam nhìn ánh mắt của ông ta đã hiểu rất rõ ràng, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

 

Thái độ của thư ký đã tiết lộ kế hoạch của ông cụ, Ngô Thành Nam đại khái cũng đã đoán được ý định của ông cụ. E là chỉ cần cháu trai ruột của ông ta được tìm trở về thì tài sản của nhà họ Ngô sẽ không còn một chút quan hệ gì với anh ta nữa.

 

Nghĩ tới đây, Ngô Thành Nam liền gục đầu xuống, khuôn mặt hung ác vô cùng.

 

Anh ta đã làm bạn với ông cụ hơn hai mươi năm, thế mà cháu trai ruột ông cụ vừa trở về anh ta liền bị ném sang một bên. Trong lòng ông cụ căn bản không coi anh ta ra gì, công bầu bạn nhiều năm như vậy đều tan thành bọt nước.

 

Nếu ông đã bất nhân thì cũng đừng trách anh ta bất nghĩa.

 

Ngô Thành Nam nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt u tối, không biết đang suy tính chuyện gì.

 

Ngày hôm sau, Ngô Thành Nam vẫn đến công ty từ sớm như thường lệ. Dù bây giờ trong tay anh ta không có dự án gì nhưng cũng không thể để người ta nắm được nhược điểm nào của mình. Trên phương diện này anh ta vẫn luôn rất cẩn thận.

 

Nhưng không biết vì sao, sau khi anh ta bước vào công ty, người tới người lui ai cũng vừa nhìn thấy anh ta đã bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt rất lạ, họ khe khẽ thì thầm, thỉnh thoảng còn cười lên hai tiếng.

 

Ngô Thành Nam cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình, không thấy có gì bất thường, soi vào bức tường sáng đến mức có thể xem như tấm gương cũng không phát hiện trên mặt mình có gì không ổn.

 

Anh ta cau mày, thế thì những người này đang nói về cái gì vậy? Có gì đáng cười sao?

 

Chẳng lẽ ngày hôm qua lúc anh ta không ở đây công ty đã xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết sao?

 

Ngô Thành Nam đang chuẩn bị gọi một người hỏi cho rõ ràng thì Trần Bách Nhã đột nhiên đi tới từ phía sau, bước thẳng tới trước mặt anh ta, ánh mắt dạo quanh trên người anh ta một vòng.

 

Đặc biệt là khi ánh mắt chạm tới chỗ dưới rốn anh ta ba mươi phân.

 

Ngô Thành Nam bị anh ta nhìn làm cho trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”

 

Trần Bách Nhã vuốt cằm: “Anh họ, tôi chỉ không ngờ anh trông thì cao to như vậy hóa ra lại là ngoài mạnh trong yếu “Cái gì?” Ngô Thành Nam bị lời nói này của anh ta làm cho sửng sốt mất một lúc, chờ đến khi phản ứng kịp liền chau mày: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung đâu”

 

Chỉ cần là đàn ông thì bất kỳ ai bị nghi ngờ là phương diện kia có vấn đề đều sẽ không cảm thấy cao hứng.

 

Thấy Ngô Thành Nam tức giận Trần Bách Nhã liền cười khẽ ra tiếng: “Tôi không hề nói hươu nói vượn nha, giờ toàn bộ công ty đều truyền tai nhau rồi. Theo ý tôi ấy thì có bệnh cũng không có gì đáng sợ cả, nhưng anh lại đi gióng trống khua chiêng như vậy ở công ty cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm đâu, anh vẫn nên bớt bớt một chút”