Chương 510
Ngô Thành Nam biểu lộ buồn bực.
Thư ký đi theo bên người ông nội nhiều năm như vậy, bình thường chững chạc nhất, nói chuyện làm việc đều rất bình tĩnh, Ngô Thành Nam từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy bộ dáng anh ta thất thố như vậy.
Ánh mắt anh ta run lên, đỗ xe cực nhanh sang một bên, mang theo quà tặng lặng lẽ đi từ một cửa khác vào.
Dựa theo thói quen của ông nội, nhất định ông ấy đang trong thư phòng.
Ngô Thành Nam bỏ lễ vật xuống, rón rén đi một đến thư phòng.
Anh ta căn bản không có ôm hy vọng gì, bởi vì thư phòng ông nội cách âm hiệu quả rất tốt, coi như anh ta muốn nghe trộm cũng không có cách nào nghe được.
Nhưng hôm nay, có lẽ là thư ký quá gấp, cửa thư phòng không có đóng, lại có một khe hở rất nhỏ.
Ngô Thành Nam kiềm chế kích động trong lòng, lặng lẽ dán tai lên khe cửa nghe lén. Âm thanh thảo luận trong gian phòng rất nhỏ vụn, nhưng nội dung lại có thể nghe được ít nhiều.
Anh ta nghe thấy thư ký dùng âm thanh cực kì kích động nói: “Ông chủ, tôi tra ra được tung tích của đứa bé kia rì Ngô Thành Nam nhíu nhíu mày.
Đứa bé kia? Đứa bé kia cái gì chứ?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy một tiếng vang chói tai, là cái ghế ma sát với sàn nhà.
Chỉ là nghe thanh âm này thì có thể biết ông nội có bao nhiêu kích động.
Giọng nói ông cụ Ngô hơi run truyền đến: “Thật tra được sao? Thằng bé… thằng bé hiện tại thế nào, thăng bé… nó hình dạng thế nào?”
Thư ký thấy ơ thể ông cụ Ngô run run rẩy rẩy, bộ dáng kích động như phát điên, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta: “Ngài đừng kích động, trước hết nghe tôi nói đã”
Sau đó thư ký nói ra chuyện sự cố trong thang máy của Bạch Hoài An.
“Chuyện chỉ là rất trùng hợp, lúc ấy cùng bà Hoắc ở trong thang máy chính là cậu chủ nhà chúng ta, tôi vừa nhìn thấy qua hình ảnh camera, mặt của cậu ấy vừa xuất hiện, tôi đã xác định không thể nghi ngờ”
Thư ký nói xong thì đưa điện thoại di động tới: “Ngài nhìn xem, đứa nhỏ này và cậu thiếu niên năm đó dáng dấp rất giống, là một cái khuôn đúc ra”
Ông cụ Ngô vội vàng nhận lấy điện thoại, nhìn thấy mặt Ngô Lê Thành xuất hiện một khắc này, trong nháy mắt nước mắt tuôn đầy mặt.
Là Ngô Lập Thành, là con trai của Ngô Lập Thành, thằng bé và bố nó dáng dấp giống nhau như đúc, nhất định chính là con trai của Ngô Lập Thành”
Bờ môi ông cụ Ngô run rẩy, mắt không rời đi màn hình điện thoại di động, ngón tay run rẩy sờ lấy gương mặt Ngô Lê Thành trên màn hình.
Đứa bé này dáng dấp thật giống Ngô Lập Thành như đúc, từ tư thế đi đứng, một chút động tác nhỏ cũng giống nhau.
Nhìn thấy người này, giống như nhìn thấy con của ông ta, đã bao lâu rồi ông ta chưa thấy hình ảnh con trai sống động như vậy”
“Ông chủ, ngài đừng kích động, chuyện bây giờ còn chưa xác định được” Thư ký cười an ủi, mặc dù lời nói là chưa xác định được, nhưng trên mặt lại biểu lộ hết sức chắc chắn.
Có được gương mặt này, chỉ cần người nào đã từng nhìn thấy Ngô Lập Thành của năm đó, nhìn một cái lập tức có thể nhận ra đây là con của ông ta.
Ông cụ Ngô mắng một câu: “Lời nói đừng nói trước sớm như vậy, chuyện của Ngô Thành Nam không phải ví dụ sao? Đứa bé kia hiện tại ở đâu?”
Thư ký nghe lời này, dừng một chút, có chút áy náy n¡ n tại chỉ biết có như vậy, đứa nhỏ này không có để lại chút tin tức gì, trước mắt chỉ biết là cậu ấy vẫn còn ở thành phố Vạn Xuân, nên đi tìm sớm”
“Được, ông hãy dốc sức tìm cho được đứa nhỏ về đây” Ông cụ nói xong dừng một chút: “Sau khi tìm được đứa nhỏ, trước tiên khoan hãy đưa đến đây, đi kiểm tra giám định thân nhân trước đã”
Ông ta không muốn lại trải qua một lần thất vọng nữa.
Thư ký nghe vậy gật gật đầu, hai người lại nói một chút công chuyện của công ty.
Mà lúc này, Ngô Thành Nam đứng ở ngoài cửa đã mặt cắt không còn chút máu, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, bờ môi trắng bệch, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ.