Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 498




Chương 498

 

Logic của cô rõ ràng, lập tức nói tình hình của hai người ra.

 

Người cứu viện đến đây chắc là không hề ít, phỏng chừng cũng có không ít người đến xem náo nhiệt, bên trên lộn xộn, nhưng mà rất nhanh sẽ có người để ý, chuẩn bị đưa hai người đi ra.

 

Bạch Hoài An vội vàng đẩy người đàn ông kia lên phía trước, vỗ võ bờ vai của anh ta: “Anh ra trước đi!”

 

Ngô Lê Thành sửng sốt một hồi, lập tức liền mím môi lại, trong lòng lo lắng nói không nên lời.

 

Cái cô gái này, tấm lòng đúng là lương thiện.

 

Rõ ràng ở trước lợi ích và tính mạng, người ta đều rất ích kỉ, nhưng cô ấy lại để cơ hội ra trước nhường cho anh.

 

Ngô Lê Thành cơ hơi hơi nghiêng người, trái lại đẩy lưng của Bạch Hoài An ra: “Không sao đâu, cô ra trước đi, bây giờ tâm trạng tôi đã ổn định rồi, không có gì đáng quan ngại. Ưu tiên phụ nữ”

 

Bạch Hoài An sửng sốt một chút, lập tức cảm giác bụng dưới có hơi nhô lên, cô giờ mới nhớ ra, trong bụng của cô còn có một đứa nhỏ nữa.

 

Vừa mới trải qua trận lắc lư kịch liệt của thang máy, e là thai nhi có phần bất ổn.

 

€ô cũng không dám khước từ nữa, gật gật đầu, leo ra thang máy với sự hỗ trợ của nhân viên công tác.

 

Mới vừa ra tới, không khí trong lành xuất hiện, tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và gió nhẹ hiu hiu, Bạch Hoài An mới cảm thấy bản thân mình sống lại rồi.

 

“Cơ thể vẫn ổn chứ, không xảy ra chuyện gì chứ!” Người vây quanh bên cạnh nhiệt tình hỏi thăm cô.

 

Bạch Hoài An lắc lắc đầu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên nhìn thấy tài xế nhà họ Hoäc lấm lem nước mắt nước mũi đỏ hoe chạy tới trước mặt cô.

 

“Mợ chủ, xin lỗi cô, là tôi không chăm sóc tốt cho cô, để cô gặp phải chuyện này”

 

Bạch Hoài An quả thật cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, nhưng mà sợ tài xế trong lòng đè gánh nặng, cô lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng không biết là thang máy có xảy ra sự cố hay không, chúng ta đi thôi.”

 

Xảy ra loại chuyện này, Bạch Hoài An cũng không có tâm tư đi đến phòng làm việc xem tình hình lắp đặt thiết bị nữa, dưới sự dìu dắt của tài xế đưa cô rời khỏi cửa thang máy.

 

Ngô Lê Thành mới từ trong thang máy leo ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô, anh ta liền vội vàng đuổi theo.

 

Anh còn chưa kịp biết tên của cô, còn chưa kịp cảm ơn cô nữa.

 

Nhưng mà bởi vì Bạch Hoài An đã nói là tâm trạng anh ta đang hoảng sợ, tâm trạng không tốt, nhân viên cứu viện và người phụ trách tòa cao ốc chạy đến hỏi han ân cần, lộn xộn chắn đường anh đi lại.

 

Sắc mặt Ngô Lê Thành lạnh lùng trở lại, vẻ thờ ờ không có ai có thể đụng vào anh lại quay về.

 

“Tôi không sao cả, làm phiền tránh ra một chút”

 

Giọng nói của anh bình tĩnh, khí thế lạnh như băng, những người kia cuối cùng cũng tránh ra, nhưng mà bóng dáng của cô gái ấy đã không thấy nữa.

 

Sắc mặt của Ngô Lê Thành càng trở nên khó coi.

 

Anh nhìn về hướng người phụ trách tòa cao ốc, còn có đám người vây xung quanh, nhíu nhíu mày hỏi: “Cô gái mà vừa bị nhốt chung với tôi lúc nãy, các người có ai quen cô ấy không?”

 

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

 

Bọn họ đều không quen biết Bạch Hoài An, người phụ trách tòa cao đã từng gặp qua người nhà họ Hoắc, nhưng mà anh ta cũng không nhìn thấy Bạch Hoài An, cũng không biết người bị nhốt cùng với anh ta là ai.

 

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của mọi người xung quanh, trong lòng Ngô Lê Thành thầm thở dài một tiếng.

 

Thành phố An Lạc lớn như vậy, biển người mênh mông, anh còn có cơ hội gặp cô ấy nữa không?