Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 488




Chương 488

 

“Hoài An, tới đây!” Hoắc Tùng Quân vẫy vẫy tay với cô, nụ cười dịu dàng.

 

Vẻ mặt Bạch Hoài An có chút hoảng hốt đi qua, vừa lại gần anh, ngón tay đã không tự chủ được đưa tới, kéo kéo thịt thịt gương mặt của anh.

 

Cảm nhận được làn da dưới tay bóng loáng ấm áp, cô mới mở miệng nói chuyện: “Thật sự là Hoắc Tùng Quân, không có bị đánh tráo.”

 

Hoäc Tùng Quân vừa còn đang nghi ngờ động tác này của Bạch Hoài An, nghe thấy cô tự lẩm bẩm, trong nháy mắt bật cười, nhịn không được cũng nhéo nhéo gương mặt của cô: “Hoài An, còn chưa tỉnh ngủ sao, nói mê sảng cái gì vậy!”

 

Bạch Hoài An lui về sau hai bước, để khuôn mặt mình thoát khỏi ma trảo của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới. Phát hiện không chỉ đổi quần áo, tóc cũng không chải chuốt chỉnh chỉnh tề tề như lúc trước, tạo nên một phong cách rất ưu tú.

 

Tóc của anh xoã tung, hiện ra màu nâu nhàn nhạt, rũ xuống trán, phối hợp với cách ăn mặc hôm nay của anh vô cùng đẹp trai, tinh thần vô cùng phấn chấn.

 

“Cách ăn mặc này của anh là sao? Muốn đi học lại hả?” Ánh mắt Bạch Hoài An nghi ngờ: “Chắc không phải anh nhắm trúng cô gái nào còn đang đi học, cố ý cách ăn mặc như vậy muốn gặp gỡ bất ngờ với người ta đấy chứ”

 

Hoắc Tùng Quân thấy cô nói càng càng không hợp thói thường, vậy mà lại hoài nghi anh vượt quá giới hạn, nghiêm mặt búng một cái lên cái trán trơn bóng của cô: “Phải, quả thật muốn thông đồng với một cô gái, nhưng không phải người khác, cô gái đó là em!”

 

Anh nói rồi, lấy ra một cái váy màu lam nhạt có hoạ tiết hoa nhỏ, cầm lên đưa cho cô: “Thay đi”

 

Váy rất tươi mát, trong đáng yêu còn lộ ra chút lười biếng, nhìn qua rất xinh đẹp.

 

Bạch Hoài An nhìn chằm chằm váy quan sát rất lâu, cái váy này thật trẻ trung quá.

 

Hoäc Tùng Quân tự mình ăn mặc trẻ trung thì thôi, còn lôi kéo theo cô, rốt cuộc người này muốn làm cái gì, thật là kỳ lạ.

 

Lâm Bách Châu vóc dáng rất cao, nhưng mấy ngày này luôn bị bệnh, so với Hoắc Tùng Quân gầy yếu hơn rất nhiều.

 

Một đấm này của anh khiến cho khóe miệng của Lâm Bách Châu lập tức thấm ra máu tươi, trên làn da trắng nõn xuất hiện những vết bầm tím, cả người lui về phía sau hai bước.

 

Lâm Bách Châu cúi đầu, nhìn về phía sàn nhà sáng bóng như gương, khóe miệng giật giật một cái.

 

“Bách Châu!” Mẹ Lâm kêu lên một tiếng, vội vàng xông lên bảo vệ ở trước mặt anh ta.

 

Mặc dù trong lòng bà ta rất rõ ràng Lâm Bách Châu đã bắt Bạch Hoài An đi, việc làm này là không đúng, nhưng anh ta là con của bà ta mang nặng đẻ đau mười tháng trời mới sinh ra, nên bà ta không thể trơ mắt nhìn Hoắc Tùng Quân đánh con của bà ta được.

 

Hốc mắt của mẹ Lâm đỏ lên, nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc, nó đã biết sai rồi, lần này chúng tôi đến đây là cố ý dẫn nó đến xin lỗi… lúc ấy là do nó chủ động thả cô Bạch rời đi…

 

Âm thanh của bà ta lúng ta lúng túng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định nhìn Hoắc Tùng Quân, vô cùng cảnh giác.

 

Hoäc Tùng Quân cười lạnh một tiếng, rút tay về, thân hình cao như: trúc như ngọc chỉ đứng ở nơi đó, mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, tựa hồ như người vừa mới tràn đầy thù hận động thủ đánh người không phải anh.

 

“Tôi đương nhiên biết Lâm Bách Châu chủ động thả Hoài An rời đi, bằng không sẽ không chỉ là đánh một đấm đơn giản như vậy”

 

Lâm Bách Vĩ nghe xong lời này liền thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Tùng Quân có thể nói như vậy, hẳn là sẽ không so đo việc kia nữa .

 

Trong đại sảnh vô cùng im lặng, giọng nói khàn khàn của Lâm Bách Châu đột nhiên vang lên. Anh ta ngẩng đầu, không nhìn người khác, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Hoài An: “Anh không hối hận!”

 

Vừa nói ra lời này khiến cho cả người Hoắc Tùng Quân tràn ngập tức giận, nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe nhìn anh ta chăm chằm.

 

Lâm Bách Châu giống như không chú ý tới điều đó, đôi mắt vẫn ôn hòa nhìn chằm chằm về phía Bạch Hoài An.

 

“Tôi thích Hoài An, muốn ở bên cô ấy, cho nên tôi mới đưa cô ấy trốn khỏi bữa tiệc, việc này quả thật là tôi muốn làm nên tôi không hối hận”

 

“Nhưng vì Hoài An mang thai nên cô ấy không muốn ở bên tôi, cô ấy thích Hoắc Tùng Quân…”

 

Khi Lâm Bách Châu nói xong những lời này liền hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ lên giọng nói run rẩy: “Cho nên tôi mới thay đổi chủ ý, muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc”