Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 487




Chương 487

 

Ngô Thành Nam nghẹn lời, trong tay anh ta thực có không ít hạng mục, nhưng hạng mục này cực kỳ quan trọng với công ty, anh ta muốn gom hết vào trong tay mình.

 

Ngô Thành Nam còn muốn tranh thủ một chút, lại bị ông cụ không kiên nhẫn cắt ngang: “Được rồi, chẳng qua chỉ là một cái hạng mục mà thôi, tâm mắt phải nhìn ra xa một chút, đừng tập trung vào thứ nhỏ nhoi này, con còn cần phải rèn luyện, học tập Hoắc Tùng Quân người ta nhiều một chút”

 

Ngô Thành Nam bị chặn lại, còn bị yêu cầu học tập đối thủ một mất một còn là Hoắc Tùng Quân, tim anh ta như muốn tắc nghẽn luôn.

 

Thấy ông cụ có chút dấu hiệu tức giận, anh ta cũng không dám tranh luận với ông cụ, buông thõng đầu, yên lặng ra khỏi phòng sách.

 

Ông cụ nhìn bóng lưng của anh ta, lông mày nhíu chặt, ánh mắt phức tạp khó phân biệt, cuối cùng nặng nề thở dài.

 

Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này ông ta sẽ nghĩ cách, chuyển tài nguyên trong tay của Ngô Thành Nam ra từng chút từng chút một.

 

Ngô Thành Nam tu hú chiếm tổ chim khách nhiều năm như vậy, hưởng thụ nhiều tiện lợi và tài nguyên của nhà họ Ngô như vậy, trước khi đi ông ta còn để lại cho anh ta một số tài sản, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

 

Hành động của ông cụ Ngô căn bản không cần Hoắc Tùng Quân nghe ngóng, thì đã bị bà hai nhà họ Trần, cũng chính là mẹ của Trần Bách Nhã, Ngô Thiên Lan, lan truyên cho mọi người đều biết.

 

Hoäc Tùng Quân biết rõ dự tính của ông cụ Ngô, rất hài lòng với sự sắp xếp của ông ta. Cũng hết sức vui vẻ phối hợp, dặn dò người của công ty nhằm vào Ngô Thành Nam, để kế hoạch của ông cụ càng thêm thuận lợi một chút.

 

Đồng thời anh cũng biết ông cụ đã bắt đầu phái người điều tra sự thật năm đó, còn có tung tích của đứa bé kia, anh kêu người của mình tiết lộ từng chút tin tức mình điều tra được cho người của ông cụ biết.

 

Ông cụ Ngô đa nghị, dù là đã cầm giám định huyết thống, còn bảo người khác làm giám định một lần nữa. Như vậy người nhà họ Hoắc trực tiếp nói hết tin tức cho ông ta biết, với tính tình của ông ta cũng sẽ nghỉ ngờ, cho nên vẫn nên để người của ông ta điều tra, ông ta mới có thể tin tưởng.

 

Hành động của Hoắc Tùng Quân lưu loát sắp xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, chuyện của nhà họ Ngô anh để ông cụ tự mình xử lý, bây giờ chuyện của anh và Hoài An hẳn là cũng đưa vào danh sách quan trọng.

 

Vài ngày sau, vào lúc sáng sớm.

 

Bạch Hoài An mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc mơ, phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu, vẻ mặt nghi ngờ.

 

Mấy ngày nay, Hoắc Tùng Quân dính cô, dính cực kỳ, mỗi sáng sớm chỉ cần cô vừa mở mắt, thì có thể trông thấy Hoắc Tùng Quân ôm chặt cô, đầu vùi vào cổ của cô, tay đặt ở trên bụng của cô.

 

Liên tiếp mấy ngày, đều là cái tư thế này.

 

Ban đầu Bạch Hoài An không quen, mấy ngày kế tiếp cũng thích ứng, kết quả hôm nay vừa mở mắt ra, cái tên yêu tinh dính người kia lại không thấy đâu, thật đúng là khiến cô có chút không biết làm thế nào.

 

Ngồi trên giường một hồi, buồn ngủ mới biến mất từng chút.

 

Cô xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ra từ trong phòng tắm, đã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân cười híp mắt đứng trước giường, mặc trên người cái áo thun màu lam nhạt, quần dài màu vàng nhạt, cách ăn mặc vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

 

Nếu như cách ăn mặc này ở trên người người khác, Bạch Hoài An sẽ cảm thấy rất bình thường, nhưng bây giờ ở trên người Hoắc Tùng Quân, Bạch Hoài An lại cảm thấy quá không bình thường.

 

Cô kinh ngạc đứng ở cửa phòng tắm, một lúc lâu cũng không dám đi tới, trong đầu đầy những nghi ngờ.

 

Cái người đứng trước giường kia thật là Hoäc Tùng Quân sao? Sẽ không phải bị người ta đánh tráo chứ?

 

Vẫn là Hoắc Tùng Quân nghe thấy tiếng cô từ phòng tắm đi ra, quay đầu nhìn về phía cô, trên khuôn mặt đẹp trai đã không thấy những nét cao ngạo kia nữa, thay vào đó là nụ cười ấm áp.

 

Làn da của anh trăng, khuôn mặt đẹp trai, lúc trước mặc đồ vest lại thêm vẻ mặt lạnh lùng của anh, cho người ta một loại cảm giác không thể tiếp cận.

 

Nhưng bây giờ đổi lại bộ quần áo này, trông trẻ hơn rất nhiều, có chút đẹp trai lại ngọt ngào.