Chương 474
Ông cụ Ngô thấy sắc mặt của ông nội Hoắc không ngừng thay đổi, ánh mắt phức tạp, thế nhưng xoắn xuýt một hồi lâu vẫn không thấy ông ấy nói gì.
Cho rằng ông nội Hoäc hẳn là có điều gì khó nói, ông cụ cũng không phải là người hay làm khó người khác, nên khoát khoát tay: “Được rồi được rồi, ông không muốn nói thì không cần phải nói đâu. Hôm nay tôi và Ngô Thành Nam cãi nhau ầm ï một trận, từ giờ tôi không muốn xen vào chuyện của thẳng bé nữa”
Ông nội Hoắc nghe xong thì vô cùng hứng thú, hỏi: “Hai ông cháu nhà ông cãi nhau ư? Vì chuyện gì?”
ời, ông nội Hoắc chợt nhớ ra hồi nãy, khi ông cụ Ngô xin lỗi mình, lúc nhắc đến Ngô Thành Nam thì hơi ngập ngừng, giọng điệu có vẻ kỳ lạ. Nếu như ông cụ Ngô đã thất vọng hoàn toàn đối với Ngô Thành Nam, vậy thì mình có thể cân nhắc nói ra việc kiểm tra huyết thống…
Ông cụ Ngô vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân, không phát hiện ánh mắt kỳ lạ lại xen chút phấn khích của ông nội Hoắc, trả lời: “Còn không phải là vụ đấu thầu hôm nay đấy, nhà họ Ngô tiếp nhận một phần nhỏ sản nghiệp của nhà họ An, thế nhưng tranh giành mấy khối đất hoang ở xung quanh cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù sau này có đầu tư thêm tiền vào đó đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ là thua lỗ mà thôi…”
“Tôi đã nhắc nhở Ngô Thành Nam rất nhiều lần rồi, nhưng mà thằng bé không nghe, cứ khăng khăng muốn cạnh tranh với Hoắc Kỳ nhà ông.
Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, tôi không bảo ban được nữa, thậm chí thằng bé còn tỏ thái độ khó chịu với ông nội của nó nữa cơ đấy”
Ông cụ Ngô kể lại, vẻ mặt buồn rầu, giọng điệu vô cùng thất vọng.
“Giờ đây, đôi khi tôi tự hỏi liệu Ngô Thành Nam có phải là cháu ruột của nhà họ Ngô chúng tôi hay không. Mặc dù trước đó bố thằng bé cũng giận dỗi với tôi, bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của tình yêu, thế nhưng trong công việc vẫn luôn giữ được lý trí, tính cách ôn hòa, khác một trời một vực so với bộ dạng bướng bỉnh của Ngô Thành Nam”
Không biết làm sao mà ở nhà họ Hoắc, ngồi trước mặt ông nội Hoắc, ông cụ Ngô lại có thể thổ lộ hết nỗi niềm tâm sự, kể hết những chuyện tích tụ trong lòng, có cảm giác như trút được gánh nặng.
Ông cụ biết rõ con người của ông nội Hoắc, ông ấy sẽ không truyền những lời này ra ngoài. Ông cụ Ngô và ông nội Hoäc cả đời làm đối thủ của nhau, vừa là địch, nhưng cũng vừa là bạn, bây giờ lớn tuổi rồi, cũng chỉ có một người như vậy để thổ lộ mà thôi.
Ông cụ Ngô trút hết những tâm sự trong lòng, không hề để ý tới đôi mắt của ông nội Hoắc càng ngày càng sáng. Nhất là khi nghe thấy câu nói “đôi khi tôi tự hỏi liệu Ngô Thành Nam có phải là cháu ruột của nhà họ Ngô chúng tôi hay không”, hô hấp của ông nội Hoắc gấp gáp hơn mấy phần.
Ông nội Hoắc rất muốn ngắt lời ông cụ Ngô, rồi nói cho ông ta biết rằng Ngô Thành Nam không phải là cháu trai nhà họ Ngô đâu, nó là đồ giả mạo!
Thế nhưng ông nội Hoắc vẫn kiên nhẫn lắng nghe, chăm chú quan sát biểu cảm của ông cụ Ngô từ đầu đến cuối, xem xem liệu ông ta chỉ đơn giản là giận dỗi với Ngô Thành Nam, giận nó không nghe lời, hay là thực sự thất vọng về nó.
Càng quan sát, ông nội Hoắc lại càng vui mừng, cho dù ông cụ Ngô có nói gần nói xa, thì vẻ mặt và động tác của ông ta đều thể hiện sự thất vọng đối với Ngô Thành Nam.
Chờ ông ta nói xong, ông nội Hoäc hít sâu một hơi, trong lòng hạ quyết tâm, ánh mắt sáng rực nhìn về phía ông cụ Ngô.
Ông cụ Ngô bị ánh mắt ấy dọa sợ, hơi sửng sốt một chút: “Làm, làm sao thế?”
Ông ta tự hỏi liệu có phải là khi nãy mình đã nói quá nhiều rồi không, quá nhiều cảm xúc tiêu cực, khiến cho ông nội Hoắc không thể kiên nhẫn được nữa?
Ông nội Hoắc chuẩn bị tiết lộ chuyện giám định huyết thống, thế nhưng ngoài cổng truyền đến tiếng huyên náo ồn ào, xen lẫn với giọng nói hưng phấn của mẹ Hoắc.
“Hoài An à, mẹ đã cho người dọn dẹp phòng các con tươm tất rồi, trong đêm nay sẽ chở toàn bộ đồ đạc tới đây, con cứ an tâm ở đây đi, sau này, tất cả mọi chuyện sẽ có người lo liệu, con cứ dưỡng thai cho tốt đi”
“Còn cả con nữa đấy Tùng Quân, đừng tưởng là xuất viện rồi thì có thể như trước kia, liều mạng làm việc. Vết thương của con vẫn chưa hoàn toàn khép lại, phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đừng cố sức quá, để cho Hoài An nhà chúng ta phải lo lắng, bây giờ con bé không thể chịu được mệt nhọc và kinh hãi đâu, biết chưa?”
Nghe thấy tiếng động, ông nội Hoắc bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng đi ra cửa.