Chương 471
Anh ta không chắc chắn có phải Hoắc Kỳ bắt buộc phải có được khu đất này hay không, cũng không dám chắc sau khi nâng giá lên cao, Hoắc Kỳ sẽ không từ bỏ đấu giá, đến lúc đó anh ta không biết lấy đâu ra tiền, ông cụ cũng không ủng hộ, vậy người mất mặt lại biến thành anh ta.
Hoäc Tùng Quân chưa bao giờ là người xuất chiêu theo lẽ thường, Ngô Thành Nam sợ mình bị mưu tính ngược lại, giống như chuyện của Diệp Văn Bình vậy.
Cho nên cân nhắc lợi hại, Ngô Thành Nam chọn từ bỏ.
Anh ta nín nhịn một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Khôi Vĩ: “Dự toán ban đầu của Hoắc Kỳ cho khu đất này là bao nhiêu?”
Đất đã về tay, Triệu Khôi Vĩ cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Chẳng phải Tổng giám đốc Ngô đã xem bản kế hoạch của chúng tôi rồi sao, trên dưới ba trăm triệu đô. Nhờ anh ra tay nể mặt, chúng tôi mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Tổng giám đốc Hoắc giao phó.”
Ngô Thành Nam ngậm một cục tức trong lòng, cảm giác mình sắp bị nhồi máu cơ tim đến nơi rồi: “Có nghĩa là, bản kế hoạch trong tay tôi thực ra lại là thật?”
Triệu Khôi Vĩ không phủ nhận mà chỉ cười: “Giá quy định là thật, nhưng mà quả thật Diệp Văn Bình bị chúng tôi dụ ngược lại”
Anh ấy nói xong, nhìn ánh mắt kinh ngạc và hối hận của Ngô Thành Nam, chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Ngô, trước khi vào hội trường anh có nói muốn nhìn chúng tôi khóc đi ra, e rằng không thể như ý nguyện của anh được Vừa dứt lời, nhân viên bên cạnh đưa cho Triệu Khôi Vĩ một thứ, Triệu Khôi Vĩ cầm lấy đặt vào tay Ngô Thành Nam, cười nói: “Nhưng mà anh có thể soi vào gương khóc thử xem, với trang phục và tinh thần hôm nay của Tổng giám đốc Ngô, khóc lên chắc sẽ rất đẹp đấy”
Nói xong không đợi Ngô Thành Nam trả lời, anh ấy lập tức dẫn người đi khỏi, bóng lưng lộ ra vẻ hưng phấn.
Ngô Thành Nam tức đến run người, nhìn cái gương nhỏ trong tay, anh ta ném mạnh xuống đất.
Cái gương lập tức vỡ tan thành, những mảnh vụn tung tóe đầy đất.
Mà lại đúng lúc đó, có người quát sau lưng anh ta: “Cái anh này, đây là nơi công cộng, có thể có ý thức một chút không, con người nhưng hành xử không bằng con vật, chẳng lẽ không biết không được vứt rác bừa bãi sao?”
Mắt Ngô Thành Nam đỏ ngầu, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn thấy người đang gào lên với anh ta là nhân viên vệ sinh của hội trường.
Nhân viên vệ sinh thấy ánh mắt anh ta không thiện chí, giọng nói nhỏ lại hơn nhiều, thế nhưng vẫn càu nhàu như trước: “Bản thân làm chuyện sai còn hù dọa người ta làm gì, không biết vụn thủy tinh rất khó dọn dẹp hay sao? Chỉ biết gây thêm phiền phức cho chúng tôi…”
Ngô Thành Nam cũng lười đôi co với nhân viên vệ sinh, lạnh mặt ngồi lên xe của nhà họ Ngô.
Tài xế thấy sắc mặt anh ta không tốt, cũng không dám phát ra âm thanh gì quá lớn, chỉ yếu ớt hỏi: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Ngô Thành Nam ngồi ở phía sau, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Về nhà trước.”
Trước lúc ra khỏi nhà, anh ta vì chuyện đấu giá mà gây ra mâu thuẫn với ông cụ, bây giờ trong lòng có phần hối hận, vẫn nên quay về nhận lỗi với ông cụ, xoa dịu cơn tức của ông cụ trước, tránh cho tức giận chồng chất, tạo thành mâu thuẫn không thể hóa giải.
Tài xế nghe theo chỉ đạo của anh ta, lái xe về nhà họ Ngô.
Áp suất không khí bên người Ngô Thành Nam quá thấp, tài xế và anh ta trong không gian chật hẹp trong xe đều cảm thấy không thể thở nổi, cho nên xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà.
Sau khi Ngô Thành Nam xuống xe, tài xế mới thở dài một hơi.
Trong đầu Ngô Thành Nam rối tinh rối mù, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của mình. Anh ta đi vào phòng khách, vừa định chuẩn bị đi tìm ông cụ thì thấy ông từ phòng làm việc bước ra.
Ông cụ thay một bộ quần áo để ra ngoài, sửa soạn vô cùng chỉnh tề, khuôn mặt không một biểu cảm, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiêm túc.
Ngô Thành Nam ở đẳng sau căng thẳng, vốn dĩ trên đường đã nghĩ xong lý do giải thích, nhưng khi nhìn thấy ông cụ, lại làm thế nào cũng không nói nên lời.
Anh ta nghĩ sẽ nhận sai trước, sau đó nói đấu giá thất bại, bày ra dáng vẻ ủ rũ, sau đó đổ hết mọi chuyện cho vết thương ở chân, tự trách mình là kẻ vô dụng, khơi gợi lòng thương xót của ông cụ.
Sau khi chuẩn bị tốt công tác tư tưởng, anh ta cụp mi, mở lời: “Ông nội, cháu..”
Kết quả là ông cụ vòng qua anh ta rồi đi ra cửa, không thèm liếc nhìn anh ta một cái.
Ngô Thành Nam cuống quýt, anh ta chưa từng thấy ông cụ như vậy bao giờ.