Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 46




Chương 46: Kiểm tra dấu vân tay

Một chiếc nhẫn dửng dưng xuất hiện trước mặt các vị khách như thế này, nó được tìm thấy trong chiếc túi xách mà Bạch Hoài An luôn đem theo bên mình, lúc này có thực sự không biết phải nói như thế nào.

Ánh mắt của các vị khách khứa đều rơi vào trên người Bạch Hoài An, mỗi người đều khác nhau, có một số thì hiểu rõ sự việc, nhìn Bạch Hoài An với ánh mắt cảm thông, còn những người không hiểu chuyện thì nhìn cô với ánh mắt mỉa mai và chán ghét..

Bất kể là ai, đều cảm thấy chán ghét kẻ trộm, nhất là khi chiếc nhẫn này vừa được An Bích Hà khuếch đại rằng vô cùng quan trọng.

“Bích Hà, cậu xem chiếc nhẫn này có phải là của cậu hay không?” Chung Khánh Ngọc nhìn An Bích Hà và hỏi, mặc dù là một câu hỏi nhưng giọng điệu đã vô cùng chắc chắn rồi.

An Bích Hà đang định cầm lấy, thì Hoắc Tùng Quân đột nhiên ngăn cô ta lại: “Không cần phải xem nữa, chiếc nhẫn này là của cô ta”

Ngay khi nói ra những lời này, Bạch Hoài An ngẩng đầu lên nhìn anh, mím môi, trong mắt đã hiện lên sự tức giận và thất vọng không thể che giấu được.

Hoắc Tùng Quân rõ ràng đã cùng cô nghe được cuộc đối thoại của An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc, lúc này cũng chọn đứng về phía An Bích Hà, chẳng lẽ anh cũng cho rằng là cô đã lấy cắp chiếc nhẫn.

Quả nhiên, cho dù đã một năm trôi qua, anh vẫn giống như xưa không hề thay đổi.

Còn An Bích Hà thì ngập tràn sự ngạc nhiên, cô ta cũng không ngờ rằng Hoắc Tùng Quân sẽ giúp cô ta, vội nói: “Đúng, chiếc nhẫn này là của tớ, là chiếc nhẫn đính hôn của tớ và Tùng Quân”

Chung Khánh Ngọc lập tức phấn khởi, nhìn Bạch Hoài An với ánh mắt khiển trách: “Thảo nào vừa rồi cô cứ một mực từ chối, không chịu cho chúng tôi kiểm tra, còn nói cái gì mà xúc phạm nhân cách của cô, bây giờ đã phát hiện chiếc nhẫn trong túi xách của cô, điều này có giải thích như thế nào?

Bạch Hoài An hờ hững liếc nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề hoảng sợ: “Giải thích như thế nào à? Còn có thể giải thích sao nhỉ, mặc dù chiếc nhẫn này được tìm thấy trong túi xách của tôi, nhưng không đồng nghĩa là do tôi lấy cắp”.

“Không phải do cô lấy cắp thì có thể là ai lấy cắp chứ, cô luôn mang theo túi xách bên mình, ai có thể gắng gượng bỏ đồ vào trong chứ?

Chung Khánh Ngọc cao giọng, quay đầu lại nhìn các vị khách khứa: “Mọi người nhìn xem, bây giờ đã có chứng cứ nhưng cô ta vẫn cứ nguy biện, khăng khăng nói rằng chiếc nhẫn không phải là do cô ta lấy cắp”

Ngô Thành Nam thấy Bạch Hoài An bị bao vây, tâm trạng rất tốt, nở nụ cười trên khoé miệng, nói: “Đúng rồi, cô Bạch, là cô lấy thì cô phải thừa nhận chứ, xin lỗi cô An, cô ấy hiền lành tốt bụng, chắc chắn sẽ tha thứ cho cô mà”.

Cơn tức giận vừa nhận được lúc này, bây giờ đã được trút ra, tâm trạng thực sự rất thoải mái, anh ta nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của Bạch Hoài An.

Lâm Bách Châu kéo lấy cổ tay của Bạch Hoài An, để cô đứng ở đằng sau mình, lạnh lùng nhìn lấy Chung Khánh Ngọc và những người khác: “Các người im đi, Hoài An là người như thế nào, trong lòng tôi biết rõ, cô ấy sẽ không bao giờ lấy cắp chiếc nhẫn này” .

“Điều này chưa chắc đâu” Chung Khánh Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã nói biết người biết mặt nhưng khó biết lòng, tôi biết Bạch Hoài An là bạn gái của cậu hai Lâm, cậu hai Lâm thương xót thì chúng tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ chứng cứ đã rành rành ngay trước mắt, thì anh cũng đừng nói những lời trái với lương tâm chứ?

Ngô Thành Nam cũng nói: “Chiếc nhẫn này chỉ đánh giá bằng mắt thôi thì giá trị của nó chắc phải hơn 6 tỷ, tôi nhớ hoàn cảnh gia đình của cô Bạch có vẻ không được tốt lắm, có lẽ..”

Anh ta cười, không nói hết câu, nhưng ý cũng đã bày tỏ ra.  Lâm Bách Châu lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta không hiểu tại sao Ngô Thành Nam cứ bôi nhọ Bạch Hoài An.

Nhưng Bạch Hoài An lại vô cùng hiểu rõ, chính là vì cô không chọn cùng anh ta hợp tác, mà âm mưu của anh ta lại bị Hoắc Tùng Quân phát hiện, cho nên anh ta thẹn quá hoá giận, muốn chĩa mũi nhọn vào cô mà thôi!

Cô lạnh nhạt nhìn anh ta: “Mặc dù hoàn cảnh gia đình của tôi không tốt bằng các vị, nhưng cũng không đến nổi vừa nhìn thấy tiền thì mắt sáng rực lên”

Sau đó, cô quay sang nhìn An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc: “Cô nói chiếc nhẫn bị mất trong nhà vệ sinh, nhưng hai cô đã quên rồi, lý do tôi. vào nhà vệ sinh là bởi vì chiếc váy của tôi vô tình bị dính rượu vang, tôi chỉ là đi vào làm sạch vết rượu. Lúc đó, túi xách của tôi đặt ở trên bồn rửa tay, chứ không có ôm sát vào mình” .

Chung Khánh Ngọc siết chặt ngón tay lại: “Vậy, điều đó có thể chứng minh được gì chứ?”.

Bạch Hoài An cúi đầu mỉm cười: “Lúc đó tôi và cô An đã xảy ra mâu thuẫn, cho nên không để ý nhiều đến chiếc túi xách, có lẽ ai đó nhân lúc tôi không để ý, đặt chiếc nhẫn vào bên trong.”

Cô đang nói thì dừng lại, và đột ngột quay sang nhìn chung Khánh Ngọc và nói: “Nói mới nhớ, lúc chúng tôi đang nói chuyện thì cô Chung đang làm gì nhỉ, tôi nhớ lúc đó, vị trí của cô đứng khá gần với vị trí tôi đặt túi”

“Cô, cô nói nhảm!” Chung Khánh Ngọc đột nhiên ngắt lời cô, ánh mắt có chút hoảng sợ, phát hiện tất các khách khứa đều đang nhìn lấy mình, vội nói: “Tôi không có làm chuyện như vậy, đây là Bạch Hoài An muốn thoát tội nên cố ý đổ tội cho tôi”

Lúc này, An Bích Hà đã luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, cô ta thở dài và nhìn Bạch Hoài An: “Cô Bạch, tôi biết cô không bằng lòng với Tùng Quân ly dị, nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong rồi, tôi và Tùng Quân đã đính hôn với nhau, không phải cô lấy cắp chiếc nhẫn thì có thể thay đổi được”.

Chung Khánh Ngọc mắt sáng bừng lên: “Đúng, Bạch Hoài An vẫn còn có động cơ, chiếc nhẫn này là nhẫn đính hôn của Bích Hà, mà Bạch Hoài An là vợ cũ của cậu Hoắc, tôi nghĩ cô ta hẳn rất ghen ghét việc Bích Hà và cậu Hoắc đính hôn, nên đã cố tình lấy cắp chiếc nhẫn” .

Bạch Hoài An bật cười khi nghe thấy điều đó: “Hồi đó chính tôi là người đưa ra lời ly dị, làm chuyện bậy bạ, mặt dày mặt dạn vốn không phải là tôi, An Bích Hà, khi cô nói điều này không cảm thấy lương tâm cắn rất sao?”

Tất cả khách khứa khi nghe thấy điều này đều xì xầm bàn tán với nhau, bọn họ không hề nghe thấy chút tin tức về cuộc kết hôn của Hoắc Tùng Quân, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như thế.

An Bích Hà ánh mắt tối sầm lại, siết chặt tay lại: “Điều kiện của Tùng Quân đã đặt ở đây, nếu không phải vì tôi đã đính hôn với anh ấy, thì các cô gái đều sẽ đổ xô vào, còn cô Bạch, nói một câu không hay rằng, cô vốn không xứng với Tùng Quân… Nhưng cô yên tâm, cô lấy cắp chiếc nhẫn, tôi sẽ không báo cảnh sát đầu, chỉ cần cô xin lỗi tôi, thề rằng sau này sẽ không bám lấy Tùng Quân nữa, thì lần này tôi sẽ không báo cảnh sát”

Ánh mắt của cô ta chứa đựng sự đắc chí, Bạch Hoài An không thể chứng minh mình vô tội, tình hình hiện tại rất có lợi với cô ta, cô ta nhất định phải buộc Bạch Hoài An thì trước mặt mọi người.

Khách mời ở đây đều là những người trong giới, chỉ cần Bạch Hoài An sau này dám quyến rũ Hoắc Tùng Quân thì chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích và khinh bỉ.

Ánh mắt của Bạch Hoài An trở nên lạnh lùng: “Muốn tôi xin lỗi cô, là chuyện không thể nào, tôi nói lại một lần nữa, tôi không có lấy cắp chiếc nhẫn. Vẫn nên trực tiếp báo cảnh sát đi, để cảnh sát kiểm tra kỹ càng, tôi quang minh lỗi lạc, tin rằng cảnh sát chắc chắn có thể trả lại sự công bằng cho tôi”.

An Bích Hà nghiến răng, không ngờ rằng Bạch Hoài An lại khó xử lý như thế, thà báo cảnh sát cũng không chịu nhận sai.

Người nhà họ Lâm lúc này cũng lên tiếng: “Báo cảnh sát đi, vì chuyện này xảy ra trong bữa tiệc của nhà họ Lâm chúng tôi, nên chúng tôi có nghĩa vụ phải điều tra ra sự thật, trả lại sự công bằng cho mọi người”

Khi họ nói điều này nghĩa là họ đã bày tỏ thái độ, họ đứng về phía của Bạch Hoài An.

Sắc mặt của An Bích Hà tái nhợt, trong tiềm thức muốn quay sang nhìn Hoắc Tùng Quân, nhưng phát hiện, không biết Hoắc Tùng Quân đã biến mất từ lúc nào.

Anh đã đi đâu rồi?

Mọi người nhìn thấy hành động của cô ta, cũng đột nhiên phát hiện. không thấy Hoắc Tùng Quân đâu cả, không khỏi thắc mắc anh đã đi đâu rôi.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng náo động, mọi người đều đưa mắt nhìn theo, thấy có hai người mặc áo cảnh sát đang đi tới, người dẫn đường lại là Hoắc Tùng Quân!

“Tùng Quân, anh, chuyện này là chuyện gì vậy?” An Bích Hà nhìn cảnh sát.

Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn cô ta, đôi mắt lạnh lùng: “Chiếc nhẫn nằm ở dưới đất, chưa có ai đụng qua chứ”.

“Không có! Tớ đã làm theo cậu nói, không cho ai chạm vào chiếc nhẫn” Lâm Bách Vĩ vội nói: “Tùng Quân, là cậu báo cảnh sát phải không?”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Vừa nãy không tìm thấy chiếc nhẫn thì tôi đã đi báo cảnh sát, vì không có chứng cứ chuẩn xác nên vẫn là giao cho người chuyên nghiệp sẽ yên tâm hơn:

Anh vừa nói vừa tránh đường ra cho cảnh sát và những người mang theo đầy đủ các loại thiết bị chuyên nghiệp vào.

Những người đó ngồi xổm ở bên cạnh chiếc nhẫn, bắt đầu thận trọng lấy dấu vân tay, có người cầm lấy thiết bị lấy dấu vân tay đi đến trước mặt của Bạch Hoài An, Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà, để họ nhập dấu vân tay của mười ngón tay vào.

Bạch Hoài An sửng sờ, cô tưởng Hoắc Tùng Quân vừa rồi nhanh chóng xác định chiếc nhẫn là của An Bích Hà, còn tưởng rằng lần này anh lại vô điều kiện đứng về phía An Bích Hà.

Hoá ra là vì không muốn An Bích Hà chạm vào chiếc nhẫn, sợ cô ta sẽ giở trò, làm hỏng dấy vân tay trên chiếc nhẫn.

Cô mấp máy môi, không nói gì cả, nhanh nhẹn nhập dấu vân tay của mình.

Sắc mặt của Chung Khánh Ngọc và An Bích Hà có chút khó coi, nhất là Chung Khánh Ngọc, sắc mặt trắng bệch như ma, nhưng dưới cái nhìn bắt buộc của Hoắc Tùng Quân, vẫn phải ngoan ngoãn nhập dấu vân tay của mình vào.

Không bao lâu sau, người bên phía cảnh sát đứng ra, nhìn ba người họ và nói: “Đã có kết quả kiểm tra rồi”