Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 433




Chương 433:

Lời nói vừa dứt, hiện trường liền nhốn nháo.

Khách khứa khe khẽ thì thầm với nhau, nhìn Ngô Thành Nam không chút tì vết, nhất là nhìn vào chân của anh ta, trong mắt ngập tràn sự tò mò và hưng phấn, nhỏ tiếng xì xào.

Bọn họ nghĩ rằng bản thân nhỏ tiếng xì xào, nhưng nó lại lọt đến tai của Ngô Thành Nam.

“Hóa ra chân của Ngô Thành Nam thật sự què rồi à? Tôi còn tưởng đó là tin đồn cơ, vừa nãy không phải đi lại rất bình thường sao? Một chút thôi tôi cũng không nhìn ra được.”

“An Bích Hà lúc đầu với Ngô Thành Nam có kiểu quan hệ như vậy, nhất định biết rõ hơn chúng ta, mẹ cô ta cũng nói như vậy, chắc là không chạy được”

“Nghĩ như thế này, Ngô Thành Nam vừa rồi hình như đúng là đi chậm hơn bình thường một chút, sợ là sợ chúng ta phát hiện ra cái chân bị què rồi”

“Nhưng mà đi chậm hơn một chút, thật sự một xíu cũng không nhìn ra được, có phải là nhà họ Ngô có bí quyết gì không? Tôi có một người thân bị tai nạn, chân cảng cũng có vấn đề, nếu như cậu Ngô có thể tiết lộ bí quyết thì tốt rồi Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ biến hóa khôn lường, dù cho có những lời này không hề có ý xấu, chỉ là tò mò, cũng khiến đôi mắt của Ngô Thành Nam trở nên đỏ hoe và gắt gỏng.

Chuyện bí mật nhất mà anh không muốn bị người khác nhìn thấy, vậy mà lại bị mẹ An tiết lộ một cách công khai như vậy.

Mà còn là ở trước mặt rất nhiều người như vậy nữa, mặt mũi kiếp này của anh coi như mất hết rồi.

Châu Hữu Thiên và Lâm Bách Vĩ không biết từ lúc nào chạy đến bên cạnh Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An, vẻ mặt hưng phấn nhìn chăm chăm vào Ngô Thành Nam đang thẹn quá hóa giận.

“Tôi chỉ nghĩ rằng mẹ của An Bích Hà tới đây gây rối, phá hỏng đám cưới, không ngờ rằng lại còn đem chuyện này nói ra. Ngô Thành Nam từ nhỏ mặt mũi đẹp, lòng tự trọng lại cao, bây giờ toàn bộ mặt mũi đều không còn nữa rồi”

Lâm Bách Vĩ nói xong, Châu Hữu Thiên hứng thú bổ sung thêm: “Không chỉ là mất mặt, quần lót cũng bị người ta lột sạch rồi, tất cả mọi chuyện riêng tư đều bị nhìn thấu rồi”

Bây giờ kiểu dáng quần áo lụa là của anh ta cà lơ phất phơ, trái lại vân giống như lúc trước.

Bạch Hoài An còn chưa kịp nhìn anh ta, liền bị Hoắc Tùng Quân bịt tai lại: “Ở trước mặt Hoài An, nói nhảm lung tung cái gì thế hả Châu Hữu Thiên sững sờ một chốc, anh nói lung tung cái gì rồi sao?

Lẽ nào là câu “quần lót cũng bị người ta lột sạch rồi”?

Vẻ mặt của anh ta vô cùng vô tội, bây giờ đều là người trưởng thành cả rồi, Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An có gì mà chưa từng làm, có một câu thôi mà liền nói không nên lời rồi, vậy thì không nói nữa.

Đúng là khác giới tính nhưng không có nhân tính.

Trong lòng Châu Hữu Thiên oan ức oán thầm, nhưng mà anh vẫn ngoan ngoãn không có nói thêm lời nào kiểu như vậy nữa, chăm chú nhìn Ngô Thành Nam, muốn xem xem anh ta có phản ứng như thế nào.

Ngô Thành Nam siết chặt tay thành hình nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, cắn răng nhìn về phía mẹ An: “Bà nói nói xằng bậy cái gì thế hả, đây không phải là nơi mà bà có thể tới, mau biến khuất mắt cho tôi”

Mẹ An quả thật có nói chuyện đó, trong lòng cũng có chút hối hận.

Chính bản thân bà đâm chọt vào vết thương của Ngô Thành Nam, anh nhất định sẽ rất tức giận.

Nhưng khi bà nghe thấy Ngô Thành Nam muốn bà biến khỏi chỗ này, trong lòng mẹ An bị kích động không muốn chịu thua, bà hất cằm lên, nhìn về phía anh ta giễu cợt: “Tôi nói có gì không đúng sao? Cậu có bản lĩnh thì cởi giày đi vài bước cho mọi người coi”

Bà lúc nãy đã nhìn ra, giày của Ngô Thành Nam, thoạt nhìn có vẻ không vấn đề gì, nhưng chỉ cần quan sát tỉ mỉ, liền có thể nhìn thấy độ dày của đế giày có phần khác nhau, nên đôi giày này là nhà họ Ngô đặc biệt làm dành riêng cho anh ta.

Ngô Thành Nam sững sờ một chút, ánh mắt lập tức luống cuống, sắc mặt tái mét.

Anh cảm giác mẹ An nói xong câu này, mọi người xung quanh càng ngày càng nhiều người đổ dồn ánh mắt lên chân của anh, giống như là muốn đem giày của anh đốt thành hai lỗ vậy.

Vẻ mặt anh ta có chút luống cuống, hoảng loạn không suy nghĩ được gì nữa.

Nhưng mà lúc này hết lần này đến lần khác, có người ẩn nấp trong đám người hô lên một tiếng: “Đúng rồi, cậu Ngô, chân của cậu nếu không có vấn đề gì thì đi vài bước cho mọi người cùng nhìn xem”

Lời vừa dứt, không biết có bao nhiêu khách khứa, còn có cả đám phóng viên, đều nhốn nháo lên, đôi mắt của họ không chút dè dặt nhìn chằm chằm vào Ngô Thành Nam.

Những ánh mắt này khiến cho lưng của Ngô Thành Nam cảm thấy như bị gai nhọn chọt vậy, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh rồi.

Bạch Hoài An cau mày nói: “Tuy rằng em rất chán ghét Ngô Thành Nam, nhưng mà chuyện khiến cho người ta nhục nhã này, càng khiến em chán ghét.”

Cái kiểu tâm trạng này không liên quan tới đức mẹ nhẹ dạ, chỉ cần người có đạo đức, gặp phải chuyện đau đớn này, nhất là cơ thể không hoàn chỉnh, không kiêng nể mà chế giễu làm nhục, ôm lấy suy nghĩ muốn xem náo nhiệt, có thể làm ra chuyện xấu xa tổn thương người khác.

Bất kể người bị làm nhục là ai, đều khiến người khác vô cùng chán ghét.

Hoắc Tùng Quân thấy đôi mi thanh tú của cô nhăn lại, mở miệng nói: “Chuyện này không phải là ý của bọn anh, bọn anh cũng không ngờ răng lại xảy ra chuyện như thế này”

Châu Hữu Thiên và Lâm Bách Vĩ cũng theo đó mà thề thốt: “Đúng vậy, Hoài An, tụi tôi cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại tiến triển thành như thế này”

Bọn họ không nhìn Ngô Thành Nam với vẻ kì quái nữa, cũng không dùng chuyện này làm bẽ mặt anh ta, chà đạp lên nhân cách của anh ta.

Bạch Hoài An đương nhiên là tin mấy người Hoắc Tùng Quân sẽ không làm ra loại chuyện như này, cô nhìn về phía ông cụ Ngô đang ở trên sân khấu, bàn tay liền vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Tùng Quân, giọng đầy lo lắng: “Tùng Quân, tình hình của ông cụ Ngô không được kích động, nhanh, nhanh gọi người đi xem thử”

Mấy người Hoắc Tùng Quân liền vội vàng nhìn về phía sân khấu, quả nhiên nhìn thấy ông cụ Ngô môi trắng bệch, một dáng người đang run rẩy lẩy bẩy.

Bởi vì ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Ngô Thành Nam, căn bản là không có ai quan tâm đến tình hình của ông cụ Ngô cả.

Lúc này, ông nội Hoắc cũng phát hiện ra có điều bất thường, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ra hiệu với Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân gật đầu, nhìn Ngô Thành Nam đang ở chính giữa, lớn tiếng nói: “Các vị không phải là quá nhàn rỗi rồi sao, cho dù là chân của Ngô Thành Nam có vấn đề hay không, các người có thể làm gì hả?”

Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên cũng đứng dậy, phụ họa thêm: “Đúng đó, cho là nhìn thấy rồi, tài sản của nhà mấy người có thể tăng lên hay như thế nào? Bản lĩnh thì không lớn, mà bận tâm thì không nhỏ.”

Lúc mà bọn họ nói, nhìn về phía chỗ đang ồn ào.

Khách khứa ở đây ít nhiều đều bàn luận về Ngô Thành Nam, bị ánh mắt của bọn họ nhìn trúng, vẻ mặt đều không được tự nhiên cúi đầu xuống.

Ngô Thành Nam với vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía mấy người Hoắc Tùng Quân.

Trong lòng anh ta hết sức kinh hoàng, không ngờ rằng lúc bản thân mình chật vật nhất, Hoắc Tùng Quân lại mở miệng, giải thoát anh khỏi sự xấu hổ tột cùng này.

Ngô Thành Nam nhíu mày, tâm tình hết sức phức tạp.

Ông cụ Ngô nhìn thấy mọi chuyện đã ổn định, Ngô Thành Nam không còn bị làm khó nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, người trợ lý bên cạnh cuối cùng cũng thấy được cơ thể không khỏe của ông, đỡ lấy cánh tay ông.

Hiện trường yên lặng trong chốc lát, sau đó dần dần có người nói nhỏ giọng.

“Đúng vậy, chân của cậu Ngô có chẳng có tác dụng gì với chúng ta cả”

“Chân người ta cho là có vấn đề đi, cũng vẫn có thể kế thừa nhà họ Ngô, không có khác biệt hết”

“Trước đây tôi còn nghĩ Hoắc Tùng Quân tính tình thờ ơ, không ngờ rằng anh ấy cũng có chút ấm áp”

“Đúng đó, lúc trước vẫn luôn nghe nói Hoắc Tùng Quân và Ngô Thành Nam không hợp, không ngờ rằng anh ấy lại ra tay giúp đỡ, nhà họ Hoắc giáo dục quả nhiên rất tốt, Hoắc Tùng Quân cũng rất chính trực tốt bụng”

“Giới chúng tôi trước đây còn đồn rằng Ngô Thành Nam dịu dàng tốt bụng, nhưng sau hôm nay tôi mới phát hiện, vẫn là Hoắc Tùng Quân tốt hơn nhiều..: ì hay không, cho dù là biết rồi, Vốn là đang nghe lời bàn tán ở trước, sắc mặt của Ngô Thành Nam tốt hơn một chút, kết quả sau khi nghe tới cuối cùng, tâm trạng lại trở nên ủ dột, càng nghe càng không thấm nổi.

Càng ngày càng có rất nhiều người khen ngợi Hoắc Tùng Quân, còn lấy anh so sánh với anh ấy, thanh dang của anh hoàn toàn bị đè bẹp triệt để.

Những lời bàn tán trước đây trong giới về hai người bọn họ, luôn cho rằng Hoắc Tùng Quân năng lực rất mạnh mẽ, tính cách anh thì tốt, bây giờ mọi người lại đổi theo chiều gió rồi.

Họ đều cho rằng Hoắc Tùng Quân bất kể là năng lực hay tính cách, đều hơn hẳn anh.

Vừa rồi trong lòng lóe lên một tia cảm kích, sau đó nhờ sự bàn tán của những người bên cạnh, toàn bộ đều tan thành mây khói rồi.

Ngô Thành Nam trừng mắt liếc Hoắc Tùng Quân một cái, trong lòng oán trách anh xen vào việc của người khác nghĩ đến mức trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ oán hận.

Châu Hữu Thiên có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh ta, thoáng cái liền tức giận đùng đùng.

“Ngô Thành Nam này có chuyện gì vậy, chúng ta giúp đỡ anh ta, anh ta vậy mà có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn anh Hoắc, người này đúng là không biết tốt xấu”

Bọn họ đều không quan tâm tới sự nghỉ ngờ của những người trước đó, giúp đỡ Ngô Thành Nam, kết quả người ta thì tốt rồi, căn bản là không biết cảm kích, ngược lại còn hờn giận nữa.

Hoắc Tùng Quân hờ hững liếc nhìn bộ dạng của Ngô Thành Nam, căn bản không hề để tâm tới sự hờn giận của anh ta.

Trong lòng anh, mặc kệ Ngô Thành Nam cảm kích cũng được, hờn giận cũng được, đều không có vấn đề gì.

Tính cách của Ngô Thành Nam vẫn như thế, đã xấu từ trong bụng rồi, bất kể như thế nào đều không có cách thay đổi.

Anh hất cằm lên, mặt mày lạnh lùng, sắc mặt nghiêm trọng: “Đừng nói nữa, nhìn lên sân khấu, ông cụ Ngô có lời muốn nói”