Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 428




Chương 428

Tuy nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc không ưa nhau mấy, nhưng ở trong cùng một giới, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ lợi ích, cho dù là vì mặt mũi, nhà họ Ngô cũng không thể không gửi thiếp mời cho nhà họ Hoắc.

Thời điểm nhà họ Hoắc đến không sớm cũng không muộn, nhưng xe vừa đến đã hấp dẫn vô số ống kính, khách mời cũng đồng loạt liếc nhìn, về phía cửa xe của bọn họ.

Xe của bố Hoắc, mẹ Hoắc ở phía trước nên hai người là người đầu tiên đi xuống, sau đó bọn họ đứng ở cửa xe đỡ ông nội Hoắc xuống xe.

Bạch Hoài An còn ngồi bên trong xe, xuyên qua song cửa nhìn thấy bên ngoài rất nhiều đèn flash chĩa về phía ba người chớp liên hồi, không biết tại sao trong lòng có chút hồi hộp. Lần trước khi tham gia tuần lễ thời trang Paris, bị bao nhiêu phóng viên trong ngoài nước chụp hình, cô cũng không hề hồi hộp hay căng thẳng, nhưng hôm nay là ngày cô, với tư cách là vị hôn thê của Hoắc Tùng Quân, con dâu chính thức cùa nhà họ Hoắc, lần đầu tiên xuất hiện trước ống kính. Cô sợ bản thân có gì sơ sẩy sẽ đem lại tiếng xấu cho nhà họ Hoắc và Hoắc Tùng Quân. Trong khi cô còn đang suy nghĩ lung tung, thì Hoắc Tùng Quân đã vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Trong đôi mắt lạnh lùng hờ hững kia lại lộ ra sự dịu dàng vô bờ, giống như đại dương đem mênh mông có thể đem cô nhấn chìm.

“Hoài An, chúng ta phải xuống xe rồi”

Chỉ một ánh mắt đã đánh tan bao bất an, lo lắng của Bạch Hoài An.

Cô nhoẽn miệng cười, cặp mắt đào hoa như phát sáng lấp lánh: “

Hoắc Tùng Quân vừa lộ mặt, phóng viên và quay phim kêu lên đầy kinh ngạc, vội vàng chuyển qua vây chặt bên này. Anh ta hiện nay đang là người nắm quyền trong nhà họ Hoắc, bởi vì tướng mạo, năng lực, gia thế, mà tiếng tăm rất lớn, nhưng lại cực ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Ngày mai chính là ngày lễ đính hôn của Hoắc Tùng Quân, nhà họ Ngô chọn hôm nay rất rõ ràng là muốn áp đầu nhà họ Hoắc, cũng muốn Ngô Thành Nam có thể áp đầu Hoắc Tùng Quân. Thế nhưng từ sau khi công bố tin tức đính hôn, phía Hoắc Tùng Quân cũng không có phản ứng gì, rất nhiều người đang tò mò về thái độ của anh ta. Hôm nay là cơ hội tuyệt hảo.

Còn một chuyện nữa, lần trước nhà họ Hoắc đột nhiên bất ngờ truyền ra tin tức Hoắc Tùng Quân sẽ đính hôn với Bạch Hoài An. Bên ngoài sớm đã làm ầm lên rồi, không ai ngờ bọn họ lại đến được với nhau. Hôm nay sẽ là lần đầu tiên hai người xuất hiện chung, tất cả phóng viên đều muốn lấy được tin tức độc quyền, để viết một bài nóng sốt.

Hoắc Tùng Quân mặt mày tuấn tú, dáng người cao lớn, rắn rỏi, mặc một bộ vest thủ công được đặt may riêng, càng làm nổi bật sự khôi ngô, anh tuấn của anh. Nhìn thấy phóng viên ùn ùn kéo qua, mặt mày anh lạnh lùng, xa cách, ngước nhìn lên, trong ánh mắt lộ ra sự uy nghiêm lạnh giá, trong nhất thời, mấy người vốn tính chồm đến, lợi dụng đông người để chụp sát mặt, lập tức khựng lại. Tất cả mọi người đều rất ăn ý đứng dừng lại cách đó một mét, để chừa cho anh một khoảng không rất lớn.

Bố Hoắc vừa mới phải bảo vệ vợ và ông nội Hoắc khỏi đám phóng viên điên cuồng, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Khí thế của con trai thật quá cường đại rồi, sớm biết vậy xuống xe sau nó là được rồi.

Tiếng máy chụp hình vẫn không hề ngừng lại, nhưng Hoắc Tùng Quân như không nghe thấy, sau khi dọa sợ mấy phóng viên kia xong, anh ta quay đầu về phía trong xe, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra một tia ôn nhu. Đám phóng viên đang nhìn chằm chằm vào bọn họ vừa nhìn thấy ánh mắt đó lập tức trở nên hưng phấn. Người ngồi trong xe ắt hẳn là vị hôn thê của anh ta, nhà thiết kế trang phục nữ nổi đình nổi đám gần đây, Bạch Hoài An!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bọn họ liền nháy mắt ra hiệu cho thợ chụp hình và quay phim của mình, ánh mắt mọi người đều dồn vào cửa xe.

Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, từ trong xe, một cánh tay trắng nõn, trơn bóng như ngọc vươn ra đặt lên cánh tay to lớn của Hoắc Tùng Quân. Chủ nhân của cánh tay này có làn da trắng ngần, bóng mượt như óng ánh phát sáng, mười ngón thuôn dài, chỉ nhìn riêng cánh tay này thôi cũng đủ biết là một mỹ nhân.

Một giây sau, Bạch Hoài An bước xuống xe, cánh tay của Hoắc.

Tùng Quân cẩn thận chặn trước cửa xe, phòng hờ cô đụng phải.

Cô ăn mặc đơn giản mà trang nhã, lễ phục màu đen, phần ngực.

được thiết kế hơi thấp xuống, để lộ ra một mảng da trắng như tuyết, váy ôm sát mông, xẻ tới giữa đùi, vừa nhã nhặn lại không kém phần gợi cảm. Tóc được búi cao lên, trang điểm tinh trí mà nhã nhặn, những đồ trang sức trân châu trên tóc và tai giúp trung hòa đi sự sắc sảo của khuôn mặt. Mọi thứ kết hợp với nhau tạo cho người ta ấn tượng vừa xinh đẹp lại trang nhã.

Vóc người cô cao ráo, dáng người có tỷ lệ cực kỳ tốt, lễ phục càng làm lộ rõ những đường cong tuyệt đẹp của cô, đứng bên cạnh Hoắc Tùng Quân lại thêm được một phần nhỏ nhắn. Hai người đứng với nhau thật đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Ít nhất nếu chỉ nhìn ngoại hình thì không ai có thể tìm ra một khuyết điểm nào. Tất cả phóng viên đều bị dung mạo của họ làm ngây người ra trong một thoáng, điệu bộ sang trọng, quý phái đã mang lại không ít mặt mũi cho nhà họ Hoắc.

Vốn dĩ lúc đầu có một vài người khách có nghe qua về bối cảnh, thân phận của Bạch Hoài An, cho nên sau khi đến cũng không đi vào.

trong mà đứng lại trước cổng, để nhìn bộ dạng lúng túng, chưa tiếp xúc sự đời của cô. Kết quả khi nhìn thấy quá trình cô xuất hiện, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ “tâm phục khẩu phục”. Vẻ ngoài, khí chất, năng lực, đều đã đủ rồi, thứ duy nhất còn có thể bị lôi ra nói vài câu sợ là chỉ có gia thế của Bạch Hoài An mà thôi.

Nhưng mà…

Ngay giây sau, mấy vị khách kia liền trông thấy ông nội Hoắc hiền hòa gọi Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quân đến gần. Ngay cả người nổi tiếng với tính cách khắt khe như mẹ Hoắc, đối với Bạch Hoài An cũng hết sức yêu chiều, tựa như đang nhìn con gái ruột của mình vậy. Người nhà họ Hoắc đều đã chấp nhận rồi, hơn nữa, nhìn dáng vẻ thân mật của họ không giống như đang giả vờ, có được sự đồng ý của bọn họ, cho dù gia thế có kém hơn nữa thì cũng có làm sao.

Bằng năng lực hiện tại của nhà họ Hoắc, và thực lực của Hoắc Tùng Quân căn bản không cần quan tâm đến hôn nhân vì lợi ích. Hiểu được chuyện này rồi thì dù có đố ky hơn nữa cũng không nói thêm được câu nào. Người nhà họ Hoắc, dưới cái nhìn chăm chăm của tất cả mọi người, bước vào nhà họ Ngô.

Tất cả gia cụ ở lầu một nhà họ Ngô đều đã bị dẹp đi, bố trí thành đại sảnh của phòng tiệc, đủ các loại món ăn phương Tây được sắp xếp bày biện theo dạng tự phục vụ.

Lúc người nhà họ Hoắc bước vào, trong phòng đã có không ít khách mời. Bọn họ vừa xuất hiện, phòng tiệc đang ồn ào chợt trở nên yên ắng trong một thoáng. Tiệc đính hôn của hai nhà chỉ cách nhau có một ngày, chỉ cần là người có đầu óc đều biết rằng người nhà họ Ngô muốn hạ thấp thể diện của nhà họ Hoắc, thấy nhà họ Hoắc hôm nay thật sự đến khiến mọi người đều khá ngạc nhiên. Vốn cho rằng nhà họ Hoắc sẽ tức giận, không tham gia tiệc đính hôn của nhà họ Ngô, không ngờ bọn họ rộng lượng đến vậy, lại thật sự đến dự.

Thậm chí ông nội Hoắc cũng đến rồi. Ánh mắt uy nghiêm của ông nội Hoắc quét qua một vòng, ngấm ngầm đánh giá những người có mặt, sau đó nhanh chóng dời mắt đi, trong phòng lại ồn ào náo nhiệt trở lại.

Người nhà họ Hoắc vừa vào được một lúc, thì trợ lý thân cận của ông cụ Ngô vội vã chạy đến, ghé tai ông nội Hoắc nói nhỏ vài câu. Ông nội Hoắc hừ lạnh một tiếng, trong lúc trợ lý đang cảm thấy lo lắng không biết làm sao, thì ông quay qua nói với bốn người nhà họ Hoắc: “Tôi qua chỗ ông Ngô một lát”

Nói xong, ông ôn hòa nhìn về phía Bạch Hoài An, giọng không cao không thấp, gây cảm giác rất từ ái: “Hoài An, mấy món ăn nhà họ Ngô chuẩn bị cũng không tệ, con đi xem thử coi có thích mòn gì không, nếm thử một ít. Tùng Quân, con đi theo Hoài An, đừng để cho mấy kẻ không có mắt bắt nạt người nhà họ Hoắc chúng ta”

Hoắc Tùng Quân mỉm cười gật đầu, trong lòng Bạch Hoài An cảm thấy rất ấm áp, trên mặt hơi thoáng hồng lên. Mấy lời này của ông nội rõ ràng là để chống lưng cho cô, ông vừa nói xong, Bạch Hoài An lập tức cảm thấy những ánh mắt dò xét, đánh giá của những người xung quanh không hà khắc như trước nữa, ngược lại mang theo chút kinh ngạc và kính sợ. Mấy người trước đó đang chực chờ để xem chuyện vui đều thu lại ánh mắt với vẻ mặt khó dò.

Sau khi ông nội rời đi, bố Hoắc và mẹ Hoắc cũng đi qua nói chuyện với mấy người quen, Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn cả mảng da trắng ngần đang lộ ra ngoài của Bạch Hoài An, ánh mắt hơi tối đi, phải cố lắm mới nhịn được không đem áo vest của mình khoác lên người cô.

“Hoài An, sau này tham gia tiệc tùng đừng mặc đồ lộ liễu như vậy nữa” Giọng của anh hơi khàn, vừa nói vừa nhìn những người xung quanh, quả nhiên phát hiện được vài người ánh mắt đang dán lên mặt, lên người của Bạch Hoài An. Hoắc Tùng Quân nhìn thẳng vào mắt của từng người, ép bọn họ phải tránh mắt đi chỗ khác, thấy bọn họ đều đã dời mắt đi, trong mắt anh mới lộ ra vẻ hài lòng. Nếu điều kiện cho phép, anh thật sự hận không thể đem Bạch Hoài An thu nhỏ lại bỏ vào túi giấu đi, để tránh bị mấy kẻ kia dùng loại ánh mắt không ra gì đó nhìn vào. Cô chỉ có thể là của một mình anh, chỉ một mình anh có quyền nhìn cô.

Bạch Hoài An cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy ánh mắt đầy ghen tuông của anh, sau đó quay ra nhìn những người phụ nữ khác trong buổi tiệc. Có người mặc lễ phục hở lưng, trông giống như hận không thể xẻ sát mông vậy, cả một mảng lớn da thịt khiến người khỏi suy nghĩ viễn vông, có người bờ ngực trắng phau phau cả mảng, hấp dẫn tròng mắt. Cô chẳng qua chỉ để lộ phần vai và cánh tay mà thôi, vẫn tính là bình thường nha.

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng toàn thân bốc mùi dấm của anh, Bạch Hoài An đem những lời đó nuốt hết xuống bụng. Trong nhà có hũ dấm to như vậy, còn biết làm sao? Chỉ có thể chiều thôi!

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên nhìn thấy Lâm Bách Vĩ và Châu Hữu Thiên đi về phía mình. Bên cạnh cả hai người đều không có bạn gái, Bạch Hoài An chào Lâm Bách Vĩ một tiếng, sau đó nhìn qua Châu Hữu Thiên, hừ lạnh một tiếng, bỏ qua anh ta. Vẻ mặt của Châu Hữu Thiên lập tức trở nên ủ rũ, anh ta cười khổ một tiếng.

Hoắc Tùng Quân nắm lấy tay Bạch Hoài An siết nhẹ, nhẹ giọng nói: “Hoài An, không nên vô lễ”

Bạch Hoài An hít sâu một hơi, cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có phần đột ngột, cô ngẩn đầu lên nhìn Châu Hữu Thiên, chào anh ột tiếng cho có lệ. Trong lòng cô hiện giờ vẫn còn đang rất giận, Châu Hữu Thiên làm tổn thương người bạn tốt nhất của cô, cơn tức này làm sao dễ dàng tiêu tan như vậy được.

Châu Hữu Thiên nét mặt cứng ngắc, nhỏ giọng nói với Bạch Hoài An: “Hoài An, tôi sai rồi, tôi có lỗi với Sở Minh Nguyệt, cô muốn đối với tôi thế nào cũng được, là tôi không biết trân trọng cô ấy, làm tổn thương cô ấy”

Bạch Hoài An vốn dĩ còn muốn tiếp tục mặc kệ anh ta, nghe thấy câu này mới liếc nhìn qua một cái. Một cái nhìn này khiến ánh mắt cô ấy không khỏi chựng lại. Không phải chuyện gì khác, Châu Hữu Thiên quá tiều tụy rồi.